Page 53 - NOI SAN 2021
P. 53

52  Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  53
              một thời để quăng đá, một thời để lượm đá;
              một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn;
 Một đời
              một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất;

              một thời để giữ lại, một thời để vứt đi;
 Một chút     một thời để xé rách, một thời để vá khâu;
 Leo
              một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng;
 Dưới ánh nắng dịu của buổi chiều ngày thứ 7, một tu sĩ trẻ đang
 vui vẻ tháo dỡ hang đá Giáng Sinh. Ôi! Vậy là lại thêm một mùa Giáng   một thời để yêu thương, một thời để thù ghét;

 Sinh nữa đã qua đi. Thời gian cứ trôi, và lòng người dường như bất định.   một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.
 Tiếng thở dài lại nhẹ nhàng và bất chợt được phát lên.   Nhưng, trong giây phút này đây, theo cậu, sự song song của một

 Năm nào cũng thế, dù trong các giáo xứ, các hội dòng hay nơi   thời – một thời, nên đan xen bằng một thời – một chút. Quả thế, một
 các gia đình, cửa hàng… mọi người đều nô nức chuẩn bị trang hoàng   thời để làm nên hang đá với bao kì công. Thế nhưng, chỉ cần một chút

 thật lộng lẫy cho ngày Con Chúa hạ sinh. Ai ai cũng muốn chuẩn bị   để phá hủy nó đi. Thật đúng là một thời để xây và một chút để phá. Tất
 một hang đá thật đẹp cho Hài nhi Giêsu. Có những nơi chuẩn bị trước   nhiên, so sánh này khá khập khiễng so với sách Giảng Viên. Thế nhưng,

 cả tháng, hoặc có thể dài hơn. Thế nhưng, khi mùa Giáng sinh qua đi,   trong trường hợp của cậu lúc này, cậu thấy khá là hợp lý.
 việc tháo dỡ chỉ diễn ra trong một ngày, vài giờ hoặc mấy chục phút,   Ngẫm về cuộc sống, câu nói một đời – một chút cũng đâu có sai.

 tùy theo từng mô hình và thiết kế của hang đá. Thêm một tiếng thở dài   Cả một đời người ta thay đổi để mong trở nên một người tốt. Con người
 nữa phát ra từ người tu sĩ trẻ và trong lòng cậu bỗng vang lên những   ta đã phải hy sinh, nhẫn nhịn, một sự nhịn chín sự lành. Họ đã phải đọc

 lời thân quen trong sách Giảng Viên:  sách, học thầy, đã phải chạy đến “những nhà uyên bác” để xin lời khu-
 Ở dưới bầu trời này,  yên, lời góp ý… hầu giúp họ trở nên hoàn thiện hơn. Họ đã phải cố gắng

 mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời:  mỗi ngày, mỗi giờ. Thế nhưng, chỉ một chút lơ đãng, một chút lãng
 một thời để chào đời, một thời để lìa thế;  quên, một chút mệt mỏi là họ đã phá đổ đi nét đẹp bản thân đang xây

 một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây;  dựng. Hay, con người có biết bao nhiêu tính tốt, nhưng chỉ một lỗi lầm
 một thời để giết chết, một thời để chữa lành;  đã khiến họ bị người đời nhìn với con mắt ghẻ lạnh. Điều này khác gì

 một thời để phá đổ, một thời để xây dựng;  hình ảnh chiếc áo trắng bị một vết mực loang trên cổ. Ai ai cũng chăm
 một thời để khóc lóc, một thời để vui cười;  chú vào vết mực, mà quên đi rằng, vết mực khá nhỏ bé so với toàn bộ

 một thời để than van, một thời để múa nhảy;  chiếc áo màu trắng. Kết quả cuối cùng, chiếc áo cũng sẽ bị xếp lại một
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58