Page 86 - NOI SAN 2021
P. 86
86 Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH 87
Augustinô khám phá ra rằng, đời người được sống viên mãn hạnh soi sáng, đã chiếu rọi, đã xua đuổi sự mù lòa của con. Chúa đã tỏa mùi
phúc không phải nhờ tài năng, chồng chất của cải, cuộc sống đầy đủ… hương của Chúa ra và con đã được hít lấy và đâm ra say mê Chúa. Con
Thiên Chúa mới chính là đáp án, là mẫu số cho sự sống viên mãn, bởi lẽ đã được nếm Chúa và đâm ra đói khát Chúa; Chúa đã đụng tới con và
nơi Thiên Chúa con người được sống là chính mình, cùng với các khả con ước ao sự bình an của Chúa” .
thể của đời người. Và sự khắc khoải kiếm tìm, gặp gỡ được đẩy lên cao trào, từ cao
Đó chính là giai đoạn cao cả nhất và là chặng đường hiện sinh trào này đến cao trào khác, từ nấc thang này đến những nấc thang
đích thực, vì là hiện sinh của một người con, của một tội nhân trước khác, từ cảm nhận này đến cảm nhận khác. Nhưng đâu là sự cao trào
Đấng Siêu Việt. Hành vi của đức tin không dừng lại ở lý trí của các triết của gặp gỡ đích thực? Đó là nỗi niềm khắc khoải tình yêu nơi Au-
gia, nhưng trọng tâm là sự ý thức hay đó là sự khắc khoải về Thiên gustinô, là cả một sự hòa quyện của trọn vẹn tâm tình của trọn cả hiện
Chúa. Đối với thánh Augustinô, thì khắc khoải là điều kiện quan trọng hữu, như một điều khấn nguyện, một sự giãi bày yêu thương, một câu
của chặng đường tôn giáo, thiếu khắc khoải đích thực thì không có tuyên xưng và là một tâm tình đón nhận:
hiện sinh đích thực. Xin ban Chúa cho con, lạy Chúa con, xin trả Chúa lại cho con. Này
Thế nhưng, thánh Augustinô khắc khoải điều gì? Ngài khắc con yêu mến Chúa, nếu còn ít, thì chớ gì con yêu mến Chúa nhiều hơn.
khoải về nguồn gốc của mình, khắc khoải về cuộc sống hiện tại, khắc Con không thể đo lường cho biết tình yêu của con còn thiếu cái gì cho
khoải về tương lai và khắc khoải về cuộc sống mai hậu. Và Augustinô đầy đủ, để đời sống con chạy đến ôm lấy Chúa, cho đến khi con được ẩn
ví nỗi khắc khoải như sự đói khát, một đói khát cùng cực, nhưng không nấp trong mầu nhiệm của nhan thánh Chúa .
phải là sự đói khát các sự vật vật chất, hay thậm chí các sự vật thiêng Có lẽ bởi quá khắc khoải cho được tình yêu Chúa, nên khi đã
liêng, mà là sự đói khát chính Thiên Chúa: “Nhưng con đói khát không gặp được tình yêu ấy rồi, Augustinô vẫn còn thốt lên: “Con đã yêu mến
phải các sự vật thiêng liêng đó, mà chính Chúa. Ôi chân lý, trong đó Chúa quá muộn, ôi Đấng tốt đẹp rất cổ kính và rất tân kỳ! Con đã yêu
không có biến thiên cũng chẳng có bóng dáng sự thay đổi” . mến Chúa quá muộn!” Chỉ những lời ấy thôi, cho thấy nỗi khắc khoải là
Do đó, nỗi đói khát này không phải là cảm xúc nhất thời hay tùy mênh mông và da diết chừng nào. Đó là điều mà con người luôn được
thuộc, nhưng là bản chất không thể thay thế và chối bỏ, bởi lẽ: “Những mời gọi hướng tới. Ước muốn hướng tới cùng đích đó, nó đã được cài
kẻ tìm xa Chúa và chống lại Chúa đều bắt chước Chúa một cách ngược sẵn trong tâm khảm của mọi người, là một khao khát mãnh liệt và nó
đời. Nhưng khi bắt chước Chúa như vậy, họ chứng tỏ Chúa là Đấng tạo có thể chiến thắng được những cám dỗ và níu kéo của xác thịt: “Chính
dựng vũ trụ, và như vậy người ta không thể có cách nào lìa hẳn được Chúa là sự sung mãn và là nguồn mạch vô tận những khoái lạc bất hủ”.
Chúa” . Như thế, khắc khoải không phải là hành động đơn lẻ và đứt
Để rồi, Augustinô đã dấn thân, đã cất bước lên đường tìm kiếm và quãng, nhưng là cả một tiến trình, đúng hơn là tiến trình tiệm tiến và
đã gặp gỡ. Thế nhưng, chính lúc tưởng như đã gặp, Augustinô lại phải liên tục, và tình trạng ôm ấp. Bởi lẽ, con người luôn mang trong mình
tiếp tục cất bước dò dẫm kiếm tìm, tưởng chừng không thể hy vọng, nỗi khắc khoải, không dừng lại một thời gian hay một thời điểm nhất
không thể gặp thấy, nhưng cuối cùng đã gặp được. Augustinô nhìn định, nhưng trọn cuộc đời. Một thao thức không ngơi nghỉ của một hữu
đó là sự mời gọi cách tự do đón nhận và ân sủng trao ban: “Chúa đã thể tại thế: “… nếu không có danh thánh đó [Chúa Kitô] thì bất cứ sách