Page 17 - Thơ Tình LƯƠNG THÁI SỸ
P. 17
Trông vững vàng nhưng cũng rất bơ vơ
-Vô biên
Rạo rực hồn tôi chiều chủ nhật
Dòng sông buồn không một bóng thanh niên
Mưa hối hả giữa trần gian nguyệt thực
Yêu một lần là nhớ đến vô biên
-Những cánh diều
Em rã mục dưới vẻ ngoài son phấn
Hoàng hôn phai tịch mịch những buổi chiều
Tôi nằm xuống giữa đêm dài bất tận
Nhớ quê hương nhớ cả những cánh diều
Thơ Tình LƯƠNG THÁI SỸ Page 17