Page 2 - THO TINH LUONG THAI SY
P. 2
Buồn trong cả bốn chiều không gian và buồn vĩnh viễn
Trong tình yêu
Tôi thấy mình như đứa con hoang
Bị xua đuổi vào trại mồ côi
Như con hủi
Bị đưa vào trại hủi
Một địa đạo vô hình đã ngăn cách Linh và tôi
Có lúc chúng ta đứng môi gần chạm môi
Mà vẫn biệt mù vô vọng
Kỷ niệm còn gì đâu một lời ru
Mà nhớ lại ích gì
Khi đã nhạt nhoà chiếc lá rơi ngày ấy
Đêm hôm nay không còn là đêm của ngày xưa
Mặt trời cũng rất khác
Góc đường tôi đứng chờ Linh tuyệt vọng
Chiếc xe buýt tôi đi qua nơi Linh ở trọ
Cũng không còn là của chúng mình
Tôi và Linh vẫn đi trên đôi bàn chân cha cho
Vẫn hát bằng câu ca mẹ dạy
Chúng ta đã làm gì để bị quê hương ruồng bỏ?
Ngày đó
Tôi rất sợ ngọn đèn đường sẽ tắt
Bóng tối phủ chụp xuống trần gian
Và Linh không còn là Linh nữa
Tôi sẽ mất Linh mất cả những bàn tay
Tại một nơi xa thẳm của cơn giông
Tôi biết Linh đang suy kiệt
Trong góc thâm u nhất của số phận
Dày vò với những lá thư tình đã gửi
Và tiếc nuối cả những lá thư tình không nhận