Page 10 - Loi Tinh Buon
P. 10
Tôi yêu những cái “nhƣ”, cái “tựa”, yêu những lối ví von đầy
hình tƣợng nhƣ thế trong thơ Chinh Nguyên. “Đời trôi nhƣ mây
nổi, tình tôi tựa thác lũ...” (Trăm Năm). “Nỗi nhà nỗi nhớ nhƣ
giông bão”, hay “lòng buồn nhƣ lệ nến đêm sâu...” (Thơ Tôi).
Kiếp sống nào nổi trôi hơn mây nổi, cuộc tình nào cuồng điên
hơn thác lũ (?). Nỗi nhớ nào hơn giông hơn bão, nỗi buồn nào
hơn những giọt lệ nến chảy thầm trong đêm (?)...
Nhiều ngƣời dễ lầm tƣởng “lời tình buồn” của anh chỉ rót
xuống những chuyện tình đôi lứa, đâu biết rằng những lời ấy
còn trải rộng, còn gửi về một quê hƣơng “khuất bóng hoàng
hôn”; gửi về ngƣời mẹ hiền yêu dấu nơi chốn xa quê nhà, gửi
về ngƣời cha kính yêu đã khuất núi; gửi về ngƣời thầy học cũ;
gửi về những anh em, bè bạn một thời nào... Thơ anh là hơi thở
của cuộc sống, là nhịp đập của trái tim, bao gồm mọi thể loại,
mọi đề tài, tựa nhƣ anh muốn ôm hết cuộc sống vào lòng vậy.
Thử đọc ít câu thơ anh gửi về quê xƣa, câu thơ nói về những
“giấc mơ”.
Tôi vẫn ngồi mơ thấy núi sông
nhớ con đê cũ giải sông Hồng
nhớ cơn nƣớc lũ làm đê vỡ
ngập cả đôi bờ, nƣớc mênh mông
Tôi vẫn ngồi mơ về xóm cũ
có mái nhà xiêu, khói mỏng manh
tiếng đàn em nhỏ đùa trong ngõ
vẳng tiếng sáo diều, sóng lúa xanh... (Tôi Vẫn Ngồi Mơ)
Ít câu thơ anh gửi về bằng hữu, về những lần hội ngộ nơi
đất khách quê ngƣời.
Thôi thế chúng mình cạn chén cay
uống vào cho máu nổi cơn say... (Gặp Gỡ, sẽ in trong Lời
Tình Buồn 2)
Lời Tình Buồn :: 8