Page 110 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 110

đêm nên cứ khóc hoài. Riêng tôi đợi gần 5 tiếng trên xe GMC
          ngột ngạt và tù túng, cảm thấy nản lòng và có ý nghĩ “thôi
          đành xuống xe đưa con trở về nhà trọ” vì quá mỏi mệt. May
          thay lúc đó lệnh khởi hành cho đoàn xe được thông báo. Mọi
          người hết sức phấn khởi và vui mừng đến khóc thành tiếng.
          Ai cũng nghĩ nếu ở lại chắc sẽ bị Cộng Sản giết chết như vụ
          tàn sát Mậu Thân vậy.
               Đoàn xe chở gia đình của Công Binh đậu lại ở một khu
          vực thuộc bến Bạch Đằng, Đà Nẵng và mọi người hấp tấp
          bước lên chiếc xà lan đang chờ đợi. Khoảng 5 giờ sáng thì
          chiếc xà lan được một chiếc tàu kéo ra hướng cửa biển. Trên
          tàu lúc đó khoảng cả hơn ngàn người. Gia đình tôi khi xuống
          xe đã quên luôn các bao đựng quần áo ấm lại trên xe, chỉ còn
          những gì đang mang theo trên người vì ai cũng sợ nếu trễ thì
          tàu sẽ chạy mất.
               Trời càng lúc càng sáng tỏ. Chiếc xà lan chầm chậm di
          chuyển theo dòng sông ra biển. Tôi nhìn vào hai bên bờ. Phía
          bờ sông dọc tòa thị chính người đông vô số kể, những cánh
          tay vẫy vẫy trong tuyệt vọng, thỉnh thoảng có cả tiếng súng
          nổ hướng về phía xà lan nhưng may mắn là không có ai bị
          thương. Đi gần hai tiếng đồng hồ thì xà lan đã ra được cửa
          biển. Bây giờ thì thành phố Đà Nẵng xa dần, xa dần cho đến
          khi chúng tôi không còn thấy gì nữa cả. Chung quanh tôi giờ
          chỉ còn  đại dương mênh mông và sóng cả gào thét. Thỉnh
          thoảng xà lan nghiêng ngửa, chao đảo và mọi người ngã đè
          lên nhau.
               Bây giờ thì cơn khát và  đói hành hạ chúng tôi khủng
          khiếp vì có gì trong bao tử thì cũng đã nôn ra vì say sóng.
          Trời dần trưa, chiếc xà lan vẫn di chuyển chầm chậm. Không
          biết từ đâu hàng đoàn thuyền giã cào (thuyền đánh cá) chứa
          đầy đồng bào tị nạn tìm cách tấp vào chiếc xà lan chúng tôi,
          và người ta đang cố gắng để leo lên. Số người trên xà lan ngày
          càng đông, mọi người phải đứng sát vào nhau mới đủ chỗ.
          Thế là những con thuyền kế tiếp của đợt sau đều bị binh sĩ
          trên xà lan bắn súng không cho tấp vào nữa. Có những chiếc
          thuyền cứ lướt tới, bất chấp các loạt súng cảnh cáo, thế là các
          binh sĩ canh giữ an ninh trên chiếc xà lan phải nổ súng trực xạ.
          Một vài chiếc thuyền vì sợ trúng đạn nên không còn đuổi bám


                          Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 109
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115