Page 124 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 124

còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ, làm vệ sinh qua loa rồi lầm lũi
          đạp “con ngựa thồ” vào sâu trong rừng già để chuẩn bị cưa
          cây, làm củi, đốt than… Khi trời đứng bóng chúng tôi mới
          đem cơm ra ăn. Cơm với muối mè nén chặt lại trong lon sữa
          “guigoz”, đó là bữa ăn đạm bạc của chúng tôi trong những
          ngày tháng nhọc nhằn gian khổ dù  đã ra khỏi trại cải tạo.
          Niềm vui của tôi bấy giờ là những giây phút nghỉ trưa trên
          một căn chòi hoang vắng, giữa rừng rậm thâm u, ngồi nghe
          chương trình của đài VOA phát rè rè từ chiếc radio Sony cũ
          kỹ. Có lần tôi nghe nam xướng ngôn viên của đài tường thuật
          lại cuộc hội thảo về chiến tranh Đông Dương và Việt Nam, rồi
          giọng nói của GS Phạm Cao Dương, giọng nói của GS Nguyễn
          Văn Canh vang lên thật rõ ràng và đầy xúc động (anh Dương
          và anh Canh là hai người mà tôi rất gần gũi và thân tình hồi
          còn ở Sài Gòn). Nay nghe lại giọng nói của hai anh bên kia
          bờ Đại Tây Dương vọng về trong khi thân phận của tôi hiện
          không ra gì trong một căn chòi lá giữa rừng già miền Đông
          Nam Bộ, tôi đã ứa nước mắt…
               Trời đã xế chiều, hai anh em thu dọn số củi chẻ được, bó
          lại, thồ về để bán cho kịp phiên chợ chiều. Số còn lại bỏ xuống
          hầm đào sẵn, đốt thành than, hôm sau trở lại nhét vào bao tải
          chuyển cho chủ vựa chở lên Sài Gòn.
               Cuộc sống của tôi từ ngày ra khỏi trại tù, về ở vùng kinh
          tế mới Phú Cường, ngày này sang ngày nọ, không thồ dầu
          chai với cậu em rể (giờ đang sống cùng gia đình ở Fortdodge,
          Iowa) thì lại đi rừng làm than làm củi với chú em kế (gia đình
          chú ấy hiện ở Atlanta, Georgia). Cho đến một ngày tôi gặp lại
          người bạn học chung hồi ở Đại Học Huế, đã tạo cơ hội cho tôi
          về tạm trú ở Sài Gòn và sự kiện này đã làm thay đổi cuộc đời
          tôi từ giờ phút ấy.
               Kỷ niệm về cái Tết đầu tiên trên vùng kinh tế mới mà tôi
          không thể nào quên được xin kể lại đây để kết thúc bài hồi
          ức này. Tôi từ trại cải tạo Bình Điền về đến vùng kinh tế mới
          Phú Cường này chỉ chưa đầy một tháng thì sửa soạn đón Tết
          Nhâm Tuất (1982). Đứa con trai đầu của tôi lúc ấy được tuyển
          chọn vào đội tuyển chuyên Toán của tỉnh Đồng Nai và được
          cho lên Biên Hoà học lớp bồi dưỡng Toán trên ấy. Vị thầy phụ
          trách đội tuyển sau khi đọc lý lịch trích ngang, biết cháu là con


                          Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129