Page 167 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 167
một cách dã man (NVT, sđd, tr. 63-64)
Sau khi dàn trải qua chương I, II về ý nghĩa và thành qủa
của sách lược “Tâm Công”, Giáo Sư Thành ở Chương III đã
đề nghị rằng chúng ta nên vận dụng sách lược này vào cuộc
sống hàng ngày. Lúc bấy giờ mỗi người trong chúng ta sẽ tìm
ra con đường hóa giải hận thù thành tình thương, trong quan
hệ tiếp xúc, trao đổi với anh chị em đồng bào ruột thịt.
Chương IV, tác giả tập sách muốn nhấn mạnh thêm rằng
khi tình thương không được vun trồng chăm bón, khi tấm
lòng nhân hậu giữa người và người không được đề cao thì tai
họa sẽ xảy đến bằng cách này hay cách khác (NVT, sđd, tr. 11).
Để đóng lại cuốn sách này, ngoài phần nhắc lại cái chết
đau đớn của Nguyễn Trãi cùng Thị Lộ trong vụ án “Vườn Lệ
Chi” để khóc cho một thiên tài của đất nước, tác giả cuốn sách
này đã chân thành tâm sự:
“Hòa bình chỉ xuất hiện cho hai người, giữa hai người khi
cả hai nhìn nhận nhau là người, có quyền làm người, có quyền
tạo ra cho mình một quê hương để trở về khi thương nhớ....
Nguyễn Trãi là ngôi sao đã dâng hiến cho đất nước và
anh chị em đồng bào ánh sáng và hơi ấm của một tấm lòng.
Kế hoạch Tâm Công, đã được Nguyễn Trãi sưu tầm và thực
hiện, cũng là nếp sống và chương trình hành động của chúng
ta ngày hôm nay và ngày mai....
Cuối cùng, Nguyễn Trãi đã thắp lên một tấm lòng. Đó là
tấm lòng yêu thương, an bình và tha thứ, mang tên là “Tâm
Công”. Đến lượt, đến phiên chúng ta, anh em mình cũng hãy
đốt lên một tấm lòng... Tấm lòng ấy làm cho đất nước trở
thành Vạn Xuân và Đại Việt” (NVT, sđd, tr. 134, 135, 140).
Tôi gấp cuốn sách lại, dù sách dày chỉ có 150 trang mà
sao tôi cảm thấy như sức nặng của tình người, sức nặng của
tấm lòng bàng bạc trong từng trang sách đã làm cho trái tim
tôi nghẹn ngào đau buốt. Tấm lòng của Nguyễn Trãi hơn 600
năm trước và tấm lòng của tác giả cuốn sách này hôm nay đã
hòa thành một, trong cùng nỗi ray rứt về “thân phận một quê
hương không lớn nổi thành người”.
Lê Đình Cai
166 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai

