Page 147 - No Em Mot Doi
P. 147
bị họ lươn lẹo gạt anh thì đúng hơn. Nhưng nếu anh bỏ Mỹ
thì lại mất cả quyền phúc lợi và sự bảo vệ mà anh đang có.
Với giọng nói dí dỏm anh Trương tiếp.
- Chính phủ dẫn đạo, người dân làm chủ và Đảng nhà
nước quản lý là như vậy đó. Anh hiểu không?
Tôi nhìn anh Phong và anh Trương, rồi tự phân bua.
- Tôi thì không mất đất vì Đảng, mà mất vì người em
vợ của tôi.
- Anh để cho em vợ anh đứng tên phải không?
- Phải ? Tôi gật đầu.
- Vậy là anh mất đất là cái chắc. Đất lên giá như hỏa
tiễn bay cung trăng. Ai mà không tham.
- Thà rằng anh em mình cướp đoạt, nhưng anh em
mình còn có thể hưởng, còn hơn Đảng cướp đoạt thì uổng
lắm! Anh Trương xen vào.
- Tới giờ lên máy bay rồi, mấy ông không đi xếp hàng
để về Việt Nam? Cứ ngồi đó mà nói chuyện đất đai như
chuyện lên cung trăng vậy. Tôi thì nhất định chỉ về chơi nếu
thấy được ở lâu, bằng không thì đi du lịch chỗ khác, chẳng
ai chèn ép mình được. Miễn là không làm chính trị chính
em.
*****************
Chiếc Việt Nam Air Bus thuê của Hồng Không vừa
đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, dừng lại trên bãi đậu,
cửa đã mở ra để cho hành khách bước xưống cầu thang, và
chạy nhanh vào xe bus không có cửa an toàn khi xe lăn bánh
đã đậu sẵn bên cạnh.
Sài Gòn bây giờ mùa mưa nên ai cũng ríu rít chen lấn
nhau đầy trên xe, và mặc cho tài xế đưa họ về trạm kiểm
soát nhập nội.
Tôi đi sau Mỹ Thanh để ý hành động của nàng, trong
khi nàng cầm hai sổ pasport mở ra và kẹp vào giữa 5 đô la.
Tôi ghé tai nàng nói nhỏ.
146