cười và trên khuôn mặt của họ dường như cố dấu một điều gì. Họ chịu đựng hay họ đang tìm cách đứng lên. Một câu hát dường như của nhạc sĩ Nam Lộc chợt bùng lên trong lòng. Sài Gòn ơi. Ta mất người như người đã mất ta. Sài Gòn 2006 Chinh Nguyên 160