Page 217 - No Em Mot Doi
P. 217
phòng nàng sau khi khép nhẹ cánh cửa không cho có tiếng
động sợ cha mẹ thức dậy.
Đêm nào cũng vậy, cứ nửa khuya là Nga lại ròn rén đi
xuống bếp, đứng bên cạnh mùng chổ chàng nằm khoảng vài
phút, rồi lại thở dài, mệt mỏi bước nhẹ nhàng trở về phòng,
và mỗi lần nhìn hành động của Nga, Nguyên định lên tiếng
hỏi, nhưng chàng lại cố giữ im lặng đề phòng, và nghĩ cách
thoát ly khỏi nhà Nga. Nguyên nghĩ có thể Nga đã muốn
đuổi chàng ra khỏi nhà, vì muốn giữ sự an bình cho cha mẹ
nàng, hoặc có thể Nga đã đổi lòng không muốn giúp chàng
như nàng đã hứa.
Sau vài tuần Nguyên thức trắng suy nghĩ phương cách thoát
ly khỏi nhà Nga, và để phòng bất trắc có thể sẩy ra với sự lo
âu sợ bóng tối có kẻ rình rập giăng bẫy bắt chàng, Nguyên
đã mệt mỏi ngủ quên. Nga đã thực sự cương quyết đưa tay
vén mùng từ từ rúc vào ngồi nhìn Nguyên co quắp ngủ trong
bóng đêm, nàng định đưa tay đánh thức Nguyên nhưng lại
rụt tay lại, chui ra khỏi mùng về phòng.
Một buổi tối, Nguyên cầm con dao nhọn nấp sau cách cửa
bếp, yên lặng nghe ngóng tiếng thằng công an phường trong
phòng khách vọng xuống bếp. Chàng biết chắc rằng hai
tháng sau ông bà Chương sẽ chọn ngày gả Nga cho hắn, và
Nga cũng bằng lòng lấy hắn hầu cha mẹ được yên thân trong
tuổi già. Bất chợ Nga bước qua chỗ Nguyên nấp, và đưa tay
nắm tay Nguyên kéo ra khỏi chỗn chàng nấp .
- Anh làm gì vậy ? Không được làm bậy đó nghe. Tay
chân em út của nó sẽ giết cả nhà đó. Đêm nay em sẽ nói
chuyện với anh, nhớ thức nghe. Sau câu nói Nga vỗ vai
Nguyên với ánh mắt buồn trong thương yêu nàng đặn .
- Anh nhớ thức chờ em nghe.
Nguyên gật đầu
216