Page 53 - No Em Mot Doi
P. 53
Hơn năm mươi năm, nhưng tôi còn nhớ con đường
lớn ở giữa hai làng Thành Lập, và làng Vân đã lót gạnh để
dùng chung hầu chuyên chở ngũ cốc từ ruộng về nhà bằng
xe bò, hoặc gánh bằng đòn sóc sâu qua, bó lúa hai bên nhún
nhẩy theo từng bước chân. Chiều xuống những con trâu, bò
được những đứa bé dắt hay cưỡi trên lưng về chuồng cũng
trên con đường này.
Theo thời gian gạch trên mặt đường đã không còn, thay
vào mặt đường là một lớp nhựa mỏng trộn đá sạn nhỏ trải
lên trên, nhiều chỗ đã rộp trơ đất đã không được sửa chữa,
và hẹp lại vì đôi chỗ đã lở lấn vào mặt đường. Tôi nhìn con
đường tưởng tượng tới cái lưng ghẻ lở cong cong của anh
nông phu còm cõi đang chịu đấu tố nhục hình vì tội địa chủ
năm nào, mắt tôi bỗng cay ứa lệ thương phận quê nghèo, xót
cho nội gìa nua bị mù lòa vì khóc nhớ cha tôi, và sợ hãi từng
đêm giật mình nghe tiếng cho sủa bên trong cánh cổng.
Tôi lạc lõng đi tìm trong ký ức từng lối mòn cũ sau khi
hỏi anh Khuông cái đình có cây đa rợp cả góc sân ở giữa
làng Vân, cái giếng nước cả hai làng đều gánh về nhà dùng
ở đầu làng và thằng Khải bạn tôi hồi tuổi dại con ông
Trưởng Bạ Tỵ. Tôi được anh Khuông trả lời.
- Đình Làng Vân cây đa không còn, cái giếng vũng sâu như
cái chảo bị dân trong hai làng đổ rác lấp đầy rồi. Khải đã
chết từ lâu vì đói khổ chiến tranh, để lại bốn con, và vợ Khải
là dì Tám con Ông Xã Cách ông cậu họ của mẹ tôi.
Tôi bùi ngùi nhớ tới Khải, người bạn thủa nhỏ cùng ngõ,
nhưng khi mười tuổi Khải đã vì muốn lấy công với cán bộ
du kích trong khi thiếu nhi họp kiểm thảo hàng tuần mỗi
chúa nhật tại sân nhà thờ . Khải đã tố cáo tôi lẻn vào vườn
nhà ông Vường hái trộm ổi cho nó ăn. Tôi đã sững sờ nhìn
sắc mặt đanh lạnh của nó và cố cãi.
52