Page 10 - DS2020-Final5_Neat
P. 10

Bảy tháng sau, chú lao công đi theo Ba tôi về cho biết
            “ông ở Hà Tĩnh”, thế là cả nhà lên đường ra Hà Tĩnh. Chúng
            tôi phải leo qua một ngọn đèo gọi là đèo Cao Mại, đi một
            ngày mà mới lên tới đỉnh đèo, dưới chân thì sên, vắt bám
            đầy; chúng tôi gọi đó là đèo “Cao Mãi.” Đến Hà Tĩnh, gia
            đình mới được đoàn tụ, nhưng cơ quan ba tôi đóng làng này
            5 tháng, làng nọ 3 tháng, chỗ nào có trường thì đi học, chỗ
            nào không có lại nghỉ. Hàng ngày chúng tôi phải làm việc để
            sống, làng nào có nghề gì thì mình học nghề đó: làm nón,
            kéo sợi, đan áo thuê,… Lần lần ra đến Thanh Hóa, chúng tôi
            được gặp gia đình bác sĩ Bửu Du, gia đình Thầy Bửu Cân,
            các Thầy dạy ở collège Võ Tánh ở Qui Nhơn,… Được mấy
            tháng lại phải theo ủy ban về Nghệ An.
                Tại đây, Me chúng tôi tìm được người đưa đường vào
            thành (tức vượt biên mà danh từ lúc bấy giờ gọi là “dinh tê
            vô tề”). Một đêm trời tối, không trăng sao, gia đình chúng tôi
            xuống thuyền lúc 2 giờ sáng. Đêm đi, rạng sáng, thuyền tấp
            vào mé núi mà họ biết là an toàn để ẩn núp rồi chiều xuống
            lại đi tiếp; cứ thế khi thì đi thuyền trên sông, khi thì đi thuyền
            độc mộc lên thác, xuống ghềnh. Hai người chống thuyền lên
            đỉnh  với  hai  cây  chống  vào  vách  đá.  Khi  xuống,  họ  cho
            thuyền trượt như patin và giữ lại dần dần cho đến chân thác.
            Cứ thế 22 ngày thì về đến sông Gianh, Quảng Bình, làng
            Quảng Khê. Tại đây thuê ca nô vào tỉnh Đồng Hới. Đến nơi,
            chỉ một mình Ba tôi gặp chef de bureau nói chuyện và một
            giờ sau thì cả nhà được vào thành phố.
                Từ đó, Ba tôi lại được đi làm việc, chúng tôi được đi học
            lại. Ra trường, chúng tôi đi dạy ở trường Đồng Khánh, Huế.
            Tưởng thế là từ nay lại được sống nhẹ nhàng với nghề dạy,
            nhưng một duyên mới, một tờ giấy đưa chúng tôi vào cuộc
            sống mới. Đó là Sự vụ lệnh số 90 ĐDGD ngày 20-08-1960
            cử chúng tôi vào Nha Trang tách riêng nữ sinh ra khỏi trường
            Võ Tánh. Tiếp tục, nghị định Thành lập trường Nữ Trung
            Học ngày 14-12-1960, và một nghị định ngày 27-01-1961 cử
            tôi làm Hiệu trưởng và bà Nguyễn Ngân làm Tổng giám thị.

            10             Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?)
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15