Page 86 - DS2020-Final5_Neat
P. 86
Ngẫm nghĩ lại thời Trung học đệ nhất cấp hóa ra người
bạn thân của tôi lại là cô bạn này. Hai đứa ngồi sát bên nhau.
Tới giờ Việt văn cô Mộng Tường ra đề: Các em hãy viết tiếp
câu chuyện nàng Giáng Kiều trong Bích câu kỳ ngộ hoặc
Lưu Nguyễn lạc thiên thai. Cô muốn luyện cho học trò có
một trí tưởng tượng phong phú về văn chương… Tôi với
Thúy chung một nhóm, ui chao hai đứa tha hồ mà tưởng
tượng trên trời dưới đất vui ghê.
Tôi may mắn có Thúy vì khi viết xong tôi để cho cô
nàng đọc. Là dân Bắc nên giọng Thúy đọc rất chuẩn và hay
nên dễ được điểm cao, không bù với tôi nói giọng lí nhí lại
là giọng Huế khó mà thuyết phục được ai.
Chúng tôi rất mê giờ Việt văn của cô Tường. Mỗi tuần
tới ngày thứ sáu lại được nghe cô kể chuyện.Tôi vẫn nhớ
hoài câu chuyện Bá tước Monte Cristo. Cả lớp ngồi im phăng
phắc hồi hộp say mê theo giọng kể hấp dẫn sôi nổi của cô.
Sau này lúc đã trưởng thành nhưng những câu chuyện
của cô vẫn nằm sâu trong ký ức, đến nỗi khi lạc loài sang xứ
người, có dịp xem lại phim Bá tước Monte Cristo tôi nhớ
không sót từng chi tiết một mà cô đã kể.
Tôi và cô bạn đã từng bên nhau suốt năm đệ ngũ. Tan
trường hai đứa lại về chung một quãng đường. Hồi đó là học
trò nhỏ nên tụi tôi đi guốc xuồng, guốc mộc là loại guốc bằng
không có gót và chỉ đóng quai trông rất giản dị. Tiếng guốc
khua vang trên đường nghe thật dễ thương.
Mãi đến năm đệ tam tôi mới được đi guốc cao gót cỡ 3
phân với quai màu đẹp mắt. Guốc cao gót làm dáng đi uyển
chuyển dịu dàng và đầy nữ tính hơn. Vậy đó mà tôi đã rất
mắc cỡ khi lần đầu mang guốc mới đến trường.
So sánh với học trò thời nay tôi thấy tuổi học trò của
chúng tôi vô tư ngây thơ và giản dị vô cùng. Thương sao là
thương.
86 Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?)