Page 181 - DH2
P. 181
rung đùi chờ khách. Bỗng một bà dắt chiếc xe đạp xiêu vẹo tới(bể bánh sau) nhờ vá. Cạy vỏ, xem xong, tôi bảo: -Tét một đường dài. Phải thay ruột khác, nhưng tôi hết ruột mới rồi. – Tôi bận công chuyện gấp, chú có cách nào làm ơn sửa dùm. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả. – Vậy tôi nối, nhưng chỉ khoảng một tháng có thể hư lại. Vá nối thế này phải 3 đồng, chị chịu không? – Bi nhiêu cũng được. Chú làm lẹ dùm tôi!
Hên ghê, mình mới thấy”sư phụ”vá nối hôm kia. Tôi cố nhớ lại, làm y chang. May quá! Bơm hơi, thử nước! Tốt ! Xì hơi ra, tôi nhét ruột vào lại vỏ.
Ô hay! Sao kỳ dzầy nè! Nhét cách nào cũng còn dư ra một “nùi”!
Chị khách thấy vậy nói: Chú làm hư cái ruột rồi. Tôi bắt thường đó! – Nè, tưởng chị hiền lành, rộng rãi nên dù dư cả một khúc, tôi cũng nhét luôn vào cho chị, chứ đâu có tính thêm tiền. Không cám ơn thì chớ, lại còn bắt đền. Vậy chị chờ đấy, tôi cắt lại. Không thèm cho nữa!
Chị ta xuống giọng năn nỉ. Nhưng tôi vẫn cương quyết một lòng.
Vừa làm lại, vừa gằn giọng: - Xin lỗi chị, tánh tôi không nói hai lời! (Đâu ai biết lúc đó, trong bụng tôi hồi hộp như người đang ngồi dò lô-tô. Thầm vái Ông Địa phù hộ cho nó vào trót lọt!).
Hên quá! Thành công tốt đẹp! Chị chìa tờ 5 đồng chờ thối lại. – Chị cho xin tiền lẻ, tôi cũng toàn tiền lớn không hà!(Sự thực, chỉ có 50 xu dính túi. Lần đầu tiên(?) tôi trả lời giống Chú Cuội!). – Vậy chú cho tôi thiếu, lát nữa xong việc, tôi quay lại trả. Được không? –Dạ được! – Chú không sợ tôi đi luôn à? – Nhìn tướng chị biết ngay là người uy tín, giữ lời hứa nên tôi chẳng việc gì phải sợ. Chị cứ việc đi lo công chuyện. Mai mốt, có dịp ghé qua đưa tôi cũng được!
Quả thật, 3 giờ chiều, chị mang 3 đồng lại trả.
Đa Hiệu online số 2 Page 181