Page 183 - DH2
P. 183
xong, vội lên chiếc xe đạp cùn, ra về, không quên dặn: Sáu giờ chiều, tao đến lấy xe, nghe mày!
Mừng quá, tôi bèn đẩy xe ra đường dợt thử.
Nhớ lời nó dặn: Đẩy-Nhẩy- Móc! (Đẩy cho xe lăn bánh rồi hãy Nhảy lên yên. Móc cây sắt phía trước yên xe, kéo mạnh khi muốn dừng). Khó thật! Nhảy lên thì dễ nhưng cái giò đạp cứ quay tít, quất vào bắp chuối đau điếng. Phải chờ xe gần dừng mới để được bàn chân vào pê-đan.
Để “thuần hóa”con ngựa sắt này, tôi đã mất hơn cả tiếng đồng hồ mà chưa xong. Mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu nhỏ giọt. Củ khoai lang điểm tâm hồi sáng trong bụng chắc
cũng chẳng còn dấu vết! Tôi bèn đẩy xe về nghỉ.
Đến giữa trưa, vắng người, tôi lại mang xe ra dợt tiếp. Thấy dễ hơn lúc đầu, nên dù trời nắng chang chang, tôi hứng chí tính chạy thử vòng lớn. Chợt một
chị ngoắc lại nói chở tới Ủy Ban, cũng gần đó thôi. Xuống xe, chị hỏi bao nhiêu? Tôi đâu biết giá, bèn nói: Chị cho bi nhiêu cũng được. Ế quá! Mới cuốc đầu tiên đó chị! (Đúng vậy, cuốc xe đầu tiên. Nhưng đầu tiên trong đời chứ không phảỉ trong ngày!!!) Móc 1 đồng đưa cho tôi rồi quay lưng đi vô.
Trên đường trở về, tôi nhẩm tính: Hơn hai cây số có giá 1 đồng!...
Đang suy nghĩ, bỗng thấy một bà mập ú, đứng cạnh cái cần xế to đùng bên kia đường ngoắc. Nhớ lời thày Tâm sẹo dặn: Chở nặng rất khó! Nên mình đâu dám “mạo hiểm”. Tôi
Đa Hiệu online số 2 Page 183