Page 184 - DH2
P. 184

       làm bộ như không thấy, đi luôn. Nhưng tai còn nghe tiếng “chửi” với theo của bà : - Cái thứ xích lô, mới “đổi đời” đã bày đặt làm mặt chảnh!
Tôi nghĩ thầm trong bụng: - Bà lầm to ! Xích lô đổi đời thì Nó phải đi xe hơi. Ăn nhà hàng. Ở nhà cao cửa rộng v.v...! Nếu nói ngược lại: Cái thứ mới được Đổi Đời thành ... xích lô... thì hoàn toàn phù hợp với tôi!
Phú ông kén rể. (anh Phong kể).
Cô con gái đã bước sang tuổi “hăm”(trên 20), nhưng chưa có nơi nào dòm ngó. Ông phú hộ sợ con mình “ê-sắc” bèn dán bảng “Kén Rể”với cả đống của Hồi Môn đính kèm. Ông đích thân đứng ra phỏng vấn. Mấy ngày sau, có một anh thợ cày hiền lành, vạm vỡ đến ứng thí.
Phú ông hỏi điều gì đó rồi bảo chưa đạt! Tuy vậy, ông cũng tặng cho một dĩa xôi gà an ủi. Dọc đường, anh gặp ông lão ốm nhom, rách rưới ngồi dựa lưng vào gốc cây, chìa tay xin ăn. Ổng nói đói bụng quá! Từ hôm qua đến giờ, chưa có gì bỏ bụng. Anh ta nghe tội nghiệp, bèn biếu ông cả dĩa xôi. Ông vừa đưa tay cầm, bỗng một vùng hào quang bùng lên chói lòa như sấm chớp trước mặt. Anh mở mắt ra: Ông ăn xin biến đâu mất. Chỉ có ông lão râu dài trông rất phương phi thế chỗ. – Ta là Bụt, xuống thế gian thử lòng thiên hạ. Thấy ngươi biết xót thương kẻ đói nghèo. Ta thưởng cho ngươi một điều ước.
Nhớ lại lời phỏng vấn của Phú ông, anh nói: - Xin Bụt cho.... bằng con ngựa đực! – Ngày mai tới thi lại, con sẽ được như ý! Nói rồi, ông Bụt khẽ lắc cây phất trần và biến mất.
Không ngờ, một thằng gian manh, “du thủ du thực” nấp sau gốc cây nghe hết mọi chuyện.
   Đa Hiệu online số 2   Page 184
    


























































































   182   183   184   185   186