Page 95 - DH4
P. 95

Đa Hiệu ONLINE số 4
động và sáng ngày hôm sau 29 - 1 - 1973 thì ta và địch “bốn mắt nhìn nhau trào máu họng” ta với địch chỉ cách nhau có 10m ! Làm gì nhau ? Chẳng ai làm gì nhau, chỉ còn nhìn nhau cười ruồi...! Tôi cảm thấy hụt hẩng, thua trí chúng nó và cũng vì “tuyệt đối thi hành lệnh cấp trên” mà bị bọn quỉ quyệt Bắc Cộng này chơi cho một vố “kèo trên” tưng tức cành hông ! Tới buổi trưa Đại Đội 2 Công Binh Nhảy Dù (ĐĐ2CBND) mang tới những cuộn kẽm gai, tôi liền cho lệnh binh sĩ căng ngay kẽm gai phân ranh giới, quân địch cũng tham gia phụ kéo kẽm gai phân ranh giới với sự hoan hỷ biểu đồng tình rất vui và rất vui với rộn rã tiếng cười, giọng nói rặc Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ huyên náo trộn lẫn vào nhau ì xèo ỏm tỏi trong niềm vui là từ nay cả hai bên Bắc - Nam chúng ta không còn có ai là “kẻ” thù “địch” nữa ...! Hòa bình mà ! Hòa Bình thì phải sống chung với nhau chứ, chân không còn đạp mìn , đầu không còn đội pháo, không còn nhã đạn, đấm đá, đâm lút lưỡi lê vào thân thể nhau khi xáp lá cà cận chiến, không còn cơm gạo sấy với nước hố bom nữa ... và bây giờ là thức ăn rau cải xanh tươi , gà vịt, thuỷ sản được tiếp tế hằng ngày... Phe “địch” đem cốm lương khô của Trung Cộng trao đổi gạo sấy, thịt hộp của phe ta, thuốc lào Bắc Việt trao đổi “hữu nghị” với thuốc lá Ruby Quân Tiếp Vụ, trà Lạng Sơn trao đổi với cà phê gói Ration C Mỹ quốc, anh anh tôi tôi trong niềm vui tưởng như chiến tranh đã lùi vào quá khứ xa xôi nào đó, và cả hai bên quên đi chỉ vài ngày trước đã tận tình rình rập lẫn nhau để hạ thủ vô tình vì Ta và Địch ! Tôi đứng đó, chứng kiến và quan sát hiện trạng, nhưng tận trong tâm trí vui buồn, mừng lo lẫn lộn. Vui vì thấy dưới hòa nhưng chắc gì trên thuận, trên ở đây là bọn chóp bu ma đầu Chính Trị Bộ Hà Nội tráo trở, lường gạt vẫn còn ôm mộng xâm lăng, cố chiếm cho bằng được phần đất nước giàu có mầu mở miền Nam. Mừng vì cuối cùng “Hiệp Ước Hòa Bình” đã được 4 bên ký kết ! Nhưng cũng lo lắng vì chắc gì bọn chúng tôn trọng, bởi Cộng Sản đã định nghĩa:” hòa bình là khi Tư Bản bị tiêu diệt” ! Tại Paris hoa lệ mà các phe phái Quốc - Cộng bàn cải chỉ vì hình dáng cái bàn hội nghị vuông hay tròn mà phải đôi co, kèn cựa cải vả suốt gần cả hai năm, trong hai năm đã có biết bao nhiêu xương máu, thân xác đã ngã gục trước họng súng ngút ngàn thù hận của cả hai bên, trong khi những thương thuyết “da” vẫn chểm chệ an bình ngồi salon phì phà
 Trang 95
 































































































   93   94   95   96   97