Page 97 - DH4
P. 97
Đa Hiệu ONLINE số 4
vì tội bất tuân thượng lệnh ! Chẳng là vào ngày 3 - 2 - 1973 nhầm ngày 30 Tết Quý Sửu và cũng đúng là ngày sinh nhật 28 tuổi của tôi, trước đó mấy ngày tôi đã căn dặn Thượng Sĩ Nhất Tá - Hạ Sĩ Quan tiền trạm ở Huế ra chợ đặt cho tôi hai con heo quay cở lớn nhất, hậu cứ SàiGòn đả gửi ra cho chúng tôi 10 con khô vịt và bánh mì, bánh hỏi rau sống để lần đầu tiên đơn vị ăn Tết trong hòa bình vai kề vai bên cạnh kẻ thù không đội trời chung mà không có tiếng súng. Trưa nay, trận đấu bóng chuyền giao hữu đôi bên chấm dứt, một buổi tiệc tất niên linh đình được bày ra sân, ta với địch ôm eo ếch nhẩy sol đố mì cùng với hai can rượu đế Cầu Bạch Hổ. Tan tiệc dã chiến, ai về nhà nấy với lời chúc Tết của tôi và nhớ là ngưng giao chiến trong hai ngày Tết, vì bắt đầu ngày mai mùng một Tết, các binh sĩ sẽ lần lượt thay phiên nhau nhận sự vụ lệnh nghĩ phép về Sài Gòn thăm gia đình 10 ngày. Ngày mùng một Tết Nhâm Tý (4 - 2 - 1973) trôi qua trong cái lạnh giá buốt của vùng địa đầu giới tuyến, Tết này con không về được để ngắm những cây mai vàng mà Ba đã trồng trước ngõ, không ăn được món giò thủ mà Mẹ đã bó bằng những sợi dây lạc dừa, con chỉ ngồi đây mở radio ấp chiến lược nghe Hoàng Oanh hát:
Xuân vừa về trên bãi cỏ non
Gió Xuân đưa lá vàng xuôi nguồn Hoa cùng cười tia nắng vàng son Lũ ong lên đường cánh tung tròn Hoa chẳng yêu lũ bướm lả lơi Muốn yêu anh vác cầy trên đồi Hay là yêu chiến sĩ ngàn nơi... !
(Hoa Xuân - Phạm Duy)
Tôi hướng đôi mắt về phía bên kia bờ Bắc trong lo âu hồi hộp canh chừng biến cố địch phản thùng như vụ Tết Mậu Thân ! Khoảng gần nửa đêm thì Hạ Sĩ Nhất Sơn Nhung gốc Khmer trung tín của tôi trình báo:
- Thưa Đại Úy, Trung Sĩ Nhất Triết muốn xin gặp Đại Úy.
Lê Văn Triết tốt nghiệp trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế cuối năm 1971, vốn là “dân Bắc Kỳ di cư” chính cống, sau một năm chết sống với Toán 3 Viễn
Trang 97