Page 182 - DH2
P. 182

       Chị đâu biết, hôm đó, chị là người khách đầu tiên và cũng là duy nhất trong “ngày khai trương” của tôi. Và chị cũng đâu biết trưa đó, tôi sang Sở thú mua 50 xu bánh mì xịt nước tương, gặm thay bữa trưa. Và nhịn khát từ sáng đến lúc chị quay lại trả tiền!!!
Đạp Xích lô. (anh Phong kể)
Sáng hôm sau, giã từ địa điểm “đắc địa” hôm qua, tôi chọn chỗ khác. Một gốc cây to, cách chỗ cũ khoảng 50 mét với hy vọng sẽ khá hơn. Nào ngờ, ngồi ngáp muốn sái cả quai hàm cũng chẳng thấy ma nào hư xe ghé. Tới trưa, mở nắp bi-đông (cái bi-đông i-nox nhà binh. Anh giấu kỹ trong bồn nước nhà cầu từ “ngày đó”) hớp một ngụm. Kéo cái mũ vải che mặt. Dựa lưng vào gốc cây ngủ. Đang lim dim, bỗng nghe ai gọi: - Mượn ống bơm chút nghe, anh Hai ! Nhỏm dậy, thấy ông xích lô đang còng lưng hì hục bơm. Khi ông ta mang bơm lại trả. Anh giật mình, hỏi: - Mày phải thằng Tâm sẹo Hoàng Liên Sơn? Còn mày- Phong nghệ nhân Suối Máu? Nhận ra “bạn tù”. Hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau, rươm rướm nước mắt. Kể hết chuyện này chuyện nọ. Quên cả đói bụng. Cuối cùng thằng Tâm sẹo hỏi làm nghề này lâu chưa ? Đỡ không?
Sau khi nghe tôi kể: Mới “khai trương” hôm qua. Được 3 đồng. Hôm nay ngồi ngáp ruồi, ngủ gật thì gặp mày! – Thôi, bỏ nghề này đi. Về chạy chung với tao. Xe này thằng bạn mướn. Nó chỉ chạy ban đêm. Ban ngày chia cho tao chạy. Sống được! Nếu mày chịu. Mỗi đứa một buổi. –Nhưng tao đâu biết lái. – Mai tao đưa xe nguyên ngày cho mày dợt. Hồi mới, tao cũng thế. Lọng cọng vài bữa sẽ quen. Vậy nhé! Mai cứ ở nhà, tao tới.
Sáng hôm sau, nó tới, chở theo cái xe đạp. Tôi thắc mắc? Hóa ra, nó giao xe, hướng dẫn vài động tác depart căn bản
   Đa Hiệu online số 2   Page 182
    




























































































   180   181   182   183   184