Page 95 - DH2
P. 95
cô em vợ mà chồng cũng là sĩ quan được tha về cách tôi vài năm trước.
Còn tôi chỉ làm nghề ăn bám vì còn trong thời gian quản chế; vả lại cũng chẳng biết nghề gì để làm. Vợ tôi thừa biết khả năng tôi chẳng làm nên tích sự gì nên việc cứ để tôi làm nghề “cà nhổng”; ngày tối hết ăn rồi lại ngủ, trận đá banh nào của huyện đều cũng có mặt tôi. Nài nỉ mãi vì nhiều việc cần phải nhờ tôi giúp, nên cuối cùng thì tôi cũng học được nghề phân kim vàng bạc để chế biến thành vàng đúng tuổi.
Vì vốn không có nhiều nhưng khi có hàng xong là bán lại cho lái buôn để kiếm lời. Dạo ấy thị trường vàng bạc đều dễ tiêu thụ qua cửa khẩu chợ Mộc Hóa giáp Miên; thường có giá cao trên thị trường bán buôn đủ mọi hàng bất hợp pháp. Muốn vậy thì phải có xe để đi về cho nhanh, còn xe đò thì lâu và bất tiện thường bị công an khám xét. Sẵn có vốn trong tay với sự vui mừng thích thú của
các con nên bà xã tôi đã đồng ý giao cho tôi theo mấy người quen về Mộc Hóa để tìm mua xe Cup. Thời gian nầy thị trường xe Cup nghĩa địa từ Nhật tràn ngập trên thị trường chợ Mộc Hóa, giá rất rẻ, chỉ cần trung bình 1 lượng vàng là được. Tôi chẳng rành gì về máy móc nên nhờ người bạn đi theo để cố vấn giùm.
Cả ngày từ sáng tới chiều chẳng có chiếc xe nào vừa ý đúng theo số vàng mà tôi đã mang theo. Dự định đi không lại trở về không; nhưng vào giờ chót nào ngờ đâu có một người thanh niên Miên trẻ lái chiếc xe Cup Cánh Én đời 1979 từ biên giới vừa qua, sau khi thương lượng hai bên
Đa Hiệu online số 2 Page 95