Page 96 - DH2
P. 96

       đồng ý giao hàng, xe chạy thử rất tốt không có vấn đề gì. Tôi vội kết ngay vì xe được sơn hoa lá cành trông thật đẹp mắt, lòng vui sướng mang về, nhưng xe vừa về tới nhà tưởng là ai cũng vui mừng, nào ngờ khi xem xong là bà xã tôi mặt buồn so, và bảo là tôi đã mua lầm vì bà phát hiện những nơi có màu sặc sỡ là những nơi bị trầy hoặc tróc nước sơn. Điều nầy làm tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ được, mua rồi biết trả lại cho ai. Nhưng rồi mọi việc cũng xong vì hên là máy xe vẫn còn chạy tốt.
Có phương tiện trong tay, tôi trở thành nhân vật chính của gia đình, thường chuyển hàng đi và về mỗi tuần vài ba lần nhưng lần nào đi bà vợ tôi cũng thường căn dặn rất kỹ lưỡng vì biết tánh hời hợt của tôi. Chuyện gì đến rồi có ngày cũng phải đến, dù tôi đã dặn kỹ lòng mình trong việc mua bán phải hết sức cẩn thận đừng tin ai. Chuyện dọc đường hay bị rải đinh gần các chỗ vá xe là chuyện thường ngày ở huyện; đành phải chịu biết than thở cùng ai !
Cho đến một ngày kia gặp chuyện không may khi tôi giao hàng cho một người chủ tiệm mà tôi đã quen biết vài lần, thường thì họ trả giá rất cao, ngồi chờ họ chạy hàng mang tiền về giao lại cho tôi. Đợi mãi từ sáng tới chiều tối không thấy tông tích họ đâu mới biết mình đã bị giật. Cuối cùng đành phải về không, chỉ còn biết kêu trời buôn bán lậu thưa kiện ai bây giờ! Sau chuyện nầy vợ tôi thật buồn và từ nay mọi chuyện mua bán để mẹ con bà ta lo, không cần tôi nữa.
Cuối cùng khoảng năm 1989 thì có lệnh cho tư nhân kinh doanh vàng bạc lại, tiệm tạp hóa của chúng tôi nay trở thành tiệm vàng; nhưng làm ăn không dễ dàng như trước vì
  Đa Hiệu online số 2   Page 96
    





























































































   94   95   96   97   98