17. MƯA – Hoàng Thị Bích
Mưa chiều giỡn lá nhẹ nhàng lay
Gió khẽ đung đưa mượn khúc bày
Lác đác bên hiên từng giọt tủi
Rầm rì cạnh liếp mỗi cơn say
Hồn nghe khắc khoải dồn phương đó
Mắt dõi mung lung ứ nẻo này
Dợm bước ra đường xua trống trải
Tần ngần vạt áo ướt vương bay.