Page 149 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH -THƠ. MĂC KHACH-Book
P. 149

Mặc Khách

                 MỘT ĐỜI KHÔNG ĐƯỢC GỌI !



                 Tiếng Cha gọi đầu đời
                 10 tuổi _ mồ côi Cha
                 Từ đó không được gọi
                 Chỉ còn trong dư âm !
                               Tìm Cha ở nơi đâu ?
                               Sương rơi khắp lối mờ
                               Có Cha là điểm tựa
                               Cho đời bớt bơ vơ
                 Tủi buồn theo bước chân
                 Tình Cha không ai cho
                 Một đời không đựơc gọi
                 Bất hạnh đến thế sao ?
                               Buồn vui chỉ môt mình
                               Nhịn đói nhiều hơn no
                               Mong manh hai chiếc áo
                               Đêm lạnh nằm co ro
                 Giao thừa buồn lê thê
                 Nước mắt mặn bờ môi
                 Nhớ lời Cha, không khóc
                 Mưa buồn ngập hồn tôi
                               Người phu về cuối cùng
                               Đêm càng thêm bơ vơ
                               Vòng tay ôm tim lạnh
                               Từng bước,bước thẩn thờ
                 Ngước nhìn lên không trung
                 Muôn vì sao bao la
                 Ứơc mình có đôi cánh
                 Tung vào khung trời xa…
                               Thương mình đời bất hạnh
                               Không được gọi tiếng Cha
                               Bỗng dưng tuôn nước mắt
                               Âm thầm khẽ gọi Cha!
                 Đèn đêm màu hoang lạnh
                 Đường khuya bước lẻ loi
                 Nhìn quanh chỉ thấy “bóng”
                 Bóng ơi, đừng bỏ tôi !

                                        130
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154