Page 92 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 92

“Trên người tôi chẳng có thứ gì ngoài cái bát này,
              hoàng hậu muốn tôi làm chuyện gì nào?”.
                     Hoàng hậu nói:
                     “Ta chính là muốn cái bát đó”.

                     Ông nói:
                     “Vâng, vậy mời người nhận lấy nó”.
                     Hoàng hậu lại nói:
                     “Vẫn chưa hết, ta muốn đổi cho ngài cái bát của
              ta, hãy nhận lấy cái bát này”.
                     Hòa thượng đáp:
                     “Không vấn đề gì, bát nào cũng được”.
                     Ông  hoàn  toàn  không  biết  rằng  hoàng  hậu  đã

              ngầm đưa cho mình một cái bát bằng vàng quý giá. Trên
              đường trở về, ông dừng chân tại một ngôi miếu đổ nát.
                     Trước đó, có một tên trộm đã phát hiện chiếc bát
              quý giá quý giá trên tay Thiền sư Long Thọ, liền bám
              theo ông đi vào trong miếu.

                     Ngôi miếu chỉ còn lại 4 vách tường, không có
              mái che, mọi thứ hoang tàn đổ nát. Trên bức tường có
              một cánh cửa sổ, và tên trộm trốn ở bên ngoài thám
              thính. Anh ta biết rằng các nhà sư Phật giáo mỗi ngày
              chỉ ăn một bữa, liền tính toán: “Đợi đến khi ông ta ăn
              no ngủ say, mình có thể ra tay, đó là thời điểm thích hợp
              nhất. Hơn nữa, ngôi miếu này đã hoang phế nhiều năm,
              một bóng người cũng không có, quả là thuận lợi”.

                     Sau khi Thiền sư Long Thọ ăn no liền ném cái
              bát ra ngoài cửa sổ ngay chỗ tên trộm đang ẩn nấp. Tên
              trộm không thể tin vào mắt mình: “Sao lại có loại người
              như thế này? Ăn no rồi lại vứt cái bát quý giá này đi,



                                                                     87
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97