Page 327 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 327

Tuyển Tập VTLV 2017
            đang ngồi nhai món rau câu chiên giòn ở cái bàn trước cửa. –
            Tụi mày nhìn hắn kìa! Từ sáng đến giờ hắn cứ “loăng quăng
            như thằn lằn đứt đuôi”. Dù sao thì hắn cũng theo đuổi My mấy
            năm rồi còn gì!
            – Tao cũng nghĩ thế!  Một người trong nhóm đáp lời Bob.  –
            Nhưng mà My có nhận lời hắn không thì chưa biết à nha.
            – Còn chờ gì nữa mà không nhận lời? Danh, làm chung hảng
            với  Rick,  người  có  tiếng  là  ăn  nói  "vung  côn  bửa  củi"  nhất
            trong nhóm, ồn ào bênh vực bạn. – Rick vừa đẹp trai lại có job
            tốt, con nhà giàu. Bọn con gái khác thèm…rỏ dãi, mong được
            nó ghé mắt đến mà trước giờ nó chỉ “chơi giải sầu” chứ không
            “chơi sâu đậm” với em nào cả.  Thật tình mà nói, nếu là trước
            kia  thì  tao  thấy  Rick  cũng  lo,  vì  thằng  Đạt  còn  khỏe  mạnh.
            Nhưng bây giờ nó đã là “con trâu què” rồi, sức mấy mà địch lại
            Rick chứ!
            Nghe Danh nói, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Đạt, người
            thanh niên từ sớm ngồi im lìm trên chiếc xe lăn chỗ cái bàn
            trong góc. Dường như anh không hề chú ý đến ai.
            – Oh boy! Mày nói nghe sao tàn nhẫn quá vậy Danh? Hưng
            người bạn thân và cũng là hàng xóm của Đạt nói. – Tội nghiệp
            thằng Đạt hiền lành tốt bụng mà lại xui xẻo bị tai nạn, bây giờ
            ngồi  một chỗ  mất hết tương lai. Tất cả cũng vì cái lần chạy
            Dirt-Motorbike ngày đó.
            Rick vừa bước lại thì nghe được câu cuối cùng của Hưng. Anh
            bỗng giật nẩy mình, nhìn qua Đạt.  Một niềm ân hận dâng lên
            tràn ngập tâm can.  Khúc rễ cây đó. Khúc rễ cây oan nghiệt bất
            ngờ chòi ra giữa đoạn dốc ngoằn nghoèo trong khu Dirt-Bike
            Park mà xe anh đã cày lên khi thắng gấp.  Bánh xe xoáy tròn
            một vòng, ngoáy vào đám gốc cây ven lối mòn và lôi ra khúc
            rễ gãy thật to.  Chiếc mô tô nghiêng đổ về một bên, người anh
            rạp xuống. Bụi đất tung lên mịt mù. Mịt mù u ám như cái tâm
            đen tối của anh trong một buổi chiều thu, khi khắp công viên
            đều trải thảm lá vàng. Tâm địa nào đã khiến anh thay vì nhặt
            khúc cây vất ra khỏi mô đất, anh lại dùng chân khoa bụi lấp
            che vì biết xe Đạt sắp chạy qua.



                                     Đoàn Kết           - 317 -
   322   323   324   325   326   327   328   329   330   331   332