Page 198 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 198

Tuyển Tập VTLV 2018


            ___Con gái gì mà tò mò quá!!!!

                Tuổi thơ của tôi lớn dần nơi quê Ngoại, từ khi Mẹ sinh em vào
            tháng Mười, cơn nước lụt từ dòng sông Ngân Sơn tràn xuống, chảy
            thẳng  trươc  cổng  nhà,  rồi  mặt  nước  dâng  lên  cao  vào  cổng,  vào
            trong nhà, tôi vui lội nước thích thú, và nghĩ trong lòng dòng sông
            biết đi, nên di chuyển nước càng lúc càng dâng cao,Ngoại và Dì phải
            kê  cái  giường  nhỏ  trên  cái  phản  lớn  để  Mẹ  và  em  bé  nằm  ..

                Rồi một hôm Mẹ bệnh nặng phải đưa Mẹ về Tuy Hòa với 2 đứa
            em gái Mỹ An và Mỹ Dung, tôi vẫn còn ở với Ngoại, ngày qua ngày
            tôi nhớ Mẹ, nhớ em đòi cho bằng được đi thăm Mẹ mới an lòng ..
            Rồi Dì Sáu dẫn tôi đi vào Bệnh viện Con Rùa gặp Mẹ, tôi khóc thật
            nhiều, nhìn Mẹ tiều tụy gầy xanh, rồi sau đó tôi đòi về vùng biển
            nhà Nội để thăm 2 đứa em, thì Dì Sáu và chị Bốn Mỹ con của Dì
            Năm không cho, và bảo dưới biển nóng lắm, tôi sẽ bệnh ... Tôi lấy
            làm lạ, nhưng cuối cùng phải đành chịu thôi, nhưng trong lòng ấm
            ức lắm .. Được về nhà Ngoại Thừa Hiệp Hương có tiệm thuốc bắc,
            tôi sẽ được Cậu Ba cho ăn táo khô, loại táo mà mỗi khi Ngoại sắc
            thuốc cho Mẹ tôi đều được ăn sau khi sắc thuốc xong, bây giờ ăn trái
            táo nguyên chưa nấu, chắc là ngon lắm ...

                Rồi hôm sau từ giã Mẹ tôi theo Dì về lại Tuy An, Mằng lăng, trên
            đường đi Dì Kể tôi nghe một tin, Dì dặn dò nhớ là không kể lại cho
            Mẹ nghe khi Mẹ về lại nhà .. Tim của tôi đập thật nhanh linh cảm là
            một tin buồn, khi nghe hết câu chuyện, tôi khóc nức nở đòi trở vào
            lại Tuy Hòa, Dì năn nỉ, các người trong chuyến xe lam ngồi chung
            cũng  năn  nỉ  và  họ  cũng  rơi  nước  mắt  vì  sự  đau  đớn  của  tôi  ...
                Mỹ An em gái kề của tôi, em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, chỉ 2 ngày lâm
            trọng bệnh thổ tả, ói và tiêu chảy không cầm, cuối cùng em đã qua
            đời, Mẹ nằm bệnh viện nên không ai dám cho tin, Mẹ nhớ em bảo
            dắt em vào, nhưng mọi người viện đủ cớ, chỉ đem em bé Mỹ Dung
            vào cho Mẹ thăm thôi...

                Tôi đau khổ, nỗi đau đớn của tôi nước mắt không sao cầm được,
            tôi giận Dì Sáu, chị Bốn Mỹ đã gạt tôi, nên không cho tôi về biển
            nhà Nội để thăm em, bây giờ hình ảnh của em làm tôi nhớ quay quắt



                                                                              Việt tôc          187
   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203