Page 321 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 321

Văn Thơ Lạc Việt

            mà…Em  còn  cười  nói  với  anh  :  “Sao  hôm  nay  tình  tứ thế”…
            Nhưng khi tới giờ hẹn em không thấy anh tới đón em… em gọi
            về nhà nhiều lần , anh không bắt điện thoại… hai đứa con em thì
            ở  trường  đợi  phone  của  bố  cũng  nóng  lòng  điện  cho  em…!
            Nhưng khi thằng lớn về nhà, mở cửa thấy bố nằm tại salon, nó
            tưởng bố ngủ như mọi khi, nên nó vào phòng thay đồ, khi bước
            qua phòng khách nó lại nhìn bố và có linh cảm không hay… Nó
            tiến lại lay bố thì thấy bố đã đi rồi… Nó vội gọi em báo tin và
            gọi 911, và họ tới chở bố nó đi… .
               Sau đó nó nói với em rằng : Sau khi mở khóa cửa và đẩy cửa
            vào thì nó tư nhiên cảm thấy có cái gì đó hắt vào mặt nó, và tự
            nhiên nó nhìn bố nó với nỗi lòng không yên tâm, nhưng nghĩ bố
            nó ngủ nên để yên, tuy nhiên sau khi nó thay quần áo, và đi ra thì
            thấy tay bố nó tự nhiên rơi xuống sàn nhà và miệng há ra… nó
            vội bước tới mới biết bồ nó đã lạnh người rồi…!
                Luật yên lặng ra đi vĩnh viễn bò lại người vợ hiền và hai con
            chỉ còn hai tháng nữa là tốt nghiệp, đúng với mong ước của Luật
            nói với tôi : Thấy tụi nó chăm chỉ học hành tành đạt là tao vui
            rồi…! Mơ gì nữa đây…!
               Sao mày ra đi không đúng ngày 30 tháng 4 đen để đánh dấu
            cuộc đời mày với ngày lịch sử đau thương của dân tộc mà mày
            thường đau đáu chửi thề cho vận nước..! Sao mày không nán vài
            ba tháng để nhìn thấy nỗi mừng trên mặt vợ con, khi hai con mày
            thành tài, lãnh mảnh bằng bởi mổ hôi nước mắt của hai vợ chồng
            mày xây dựng  cho chúng nó...? Mày đểu thật...buông suôi chẳng
            cần gì mang theo cho chính mày...!
               Lỡ nào...
               Nỗi vui đang tới...
               Kiếp buồn mang mang...!
               Tao nhìn thằng con trai 22 tuổi của mày, sao thấy nó
            giống hệt như mày trong thời gian học Văn Khoa, Hai đứa
            ngồi trước hành lang nhà ông Chưông nhìn cô bé Tư eo
            thon thắt đáy, tay ôm sách đi ngang qua của nhà, sau buổi
            học Gia Long tan trường về...
               Vạt áo nàng bay nắng chợt tươi
               Mắt tao theo nắng.. nón nghiêng cười
               Chân reo tiếng guốc.. hoa nắng nở
               Máy chửi tao: Rồi "chết một đời"...!
               Đỗ Hoàng Luật.
                                       320
   316   317   318   319   320   321   322   323   324