Page 240 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 240
Khi đất nước Việt Nam rơi vào tay Cộng Sản, gia đình tôi dọn về
Nha Trang, rồi Sài Gòn, nhưng rốt cuộc cả gia đình bị kẹt lại sau khi
Cộng Sản chiếm đóng thủ đô SàiGòn.
Năm cuối lớp 12 là năm 1976, tôi đi học tại trường Nguyễn
Thượng Hiền. Lúc đó, áo dài trắng vẫn là đồng phục, nhưng vì khí
hậu ở SàiGon nóng hơn nhiều nên tôi không còn che dấu sau áo len
dầy nữa. Năm ấy tôi cảm thấy mình quá trưởng thành, vóc dáng của
một thiếu nữ, hình hài cong lượn qua tà áo mỏng làm cho bọn con
trai bắt đầu theo đuổi. Có những buổi trưa tan học về, trời nắng bổng
dưng cơn mưa mùa hạ bất chợt tuôn đổ xuống, tất cả các nữ sinh
không chuẩn bị áo mưa nên áo dài mỏng sát vào người trở thành một
mảnh vải mỏng không thể nào che đậy được, đứa nào cũng vơ cặp
sách để vội vả che lại sợ người khác bắt gặp. Nhưng nếu đi xe đạp
thì lấy gì để che? Thế là bọn con trai có dịp nhìn ngắm làn da thịt và
thân hình của các cô gái.
Đất nước trong thời loạn ly chỉ còn lại chút kỷ niệm; sau đó khi
bỏ nước đi ra xứ ngoài, tôi tưởng như sẽ từ bỏ tà áo dài Việt Nam
vĩnh viễn, tưởng như thời nữ sinh bị khép lại trong dĩ vãng và sẽ
không bao giờ được nhắc nhở đến.
***
Bao nhiêu năm ở xứ lạ, tôi vẫn tiếp tục nuôi dưỡng những ước
mơ là mình được tiếp tục mặc áo dài truyền thống Việt Nam, được
phô trương vóc dáng của mình qua tà áo và được những người đàn
ông chiêm ngưỡng.
Tôi sưu tầm những hình ảnh mình mặc áo dài ở khắp năm châu.
Mỗi lần có dịp đi du lịch nơi xa, tôi đem theo vài chiếc áo dài để
mặc ra ngoài, nhờ phu quân người Mỹ chụp cho mình. Anh là người
229