Page 290 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 290
những khát vọng, những ưu tư và những phương trời viễn mộng. Số
phận của con người thì ngắn ngủi và mong manh như tơ trời... luôn
phảng phất nỗi buồn thân phận - nên thơ cho ta gửi gấm niềm tâm
sự; Do đó, thơ thường gắn liền với những mất mát lo âu... làm cho
ta đôi khi cảm thấy lạc lõng trong đời sống, làm cho ta hoài nghi và
sợ hãi. Thơ cũng là hạnh phúc, là đắng cay, là khắc khoải, là nhức
nhối, là tiếng kêu thống thiết ngẹn ngào run rẩy, là khóc mà lệ chẩy ở
trong long… Vì cuộc đời là sớm nắng chiều mưa, lập lòe như đốm
lửa ma trơi cuối chân trời hư ảo; đồng thời nó cũng là những tham
vọng cuồng si, những âm vang thống thiết, những đọa đầy
khổ ải, rồi đột ngột cảm nhận một nỗi sầu hoang vắng, thấy mình
lưu lạc ở một phương trời hư ảo! Vì thơ là ly tao, là nỗi buồn thân
phận... cho nên thơ là vùng đầy ải, là quán trọ cô liêu, là vấn vương
khổ lụy, là những con sông chẩy ngược dòng, là chiều thu ảm đạm
lá rơi... hàng cây trụi lá... là những đêm trăng sáng giữa ngàn sao...
soi bóng hàng cây tiếng thì thầm, là biển sóng ầm ầm muôn thác đổ,
là tiếng gọi của muôn trùng - là nỗi cô đơn hiu quạnh của những tiếc
nuối khôn nguôi, những hạnh phúc đắng cay - những khát khao điên
cuồng cuối đương khuất bóng...! Cái đọa đầy của thơ nó làm cho đất
liền cũng trở thành sa mạc với nắng cháy và giá rét co ro của tột
cùng khổ ải tan hoang, sơn cùng thủy tận.......! Do đó, người làm thơ
thường bị đầy ải, nếm đủ mùi chua chát mặn nồng... mà suốt đời làm
thơ thì suốt đời lao đao khổ lụy. Nhưng lại không lao đao khổ lụy...
tuyệt diệu là thế...!
Tuyết Nhung thì không lao đao khổ lụy, vì không phải là thi sĩ
chuyên nghiệp ma chỉ muốn thử nghiệm mình trong đó để nếm trải
những chua chát, đắng cay, mặn nồng - vì thơ là những con đường
ngược gió, là nắng hạn mưa sa đầy aỉ thân phận - mà chỉ muốn tiêu
dao trong cõi trầm mạc, phiêu bồng, lãng mạn trong cõi tịch liêu hư
ao, cưỡi mây về gió trong cõi mơ hồ... nên mùa thu thường mang đến
279