khúc nhớ Ban Mê
lần vừa rồi anh về phố núi
em vội vàng tới, lúc chiều loang
áo xiêm, tóc, kính màu đêm tối
bẽn lẽn em cười: - “nguyên cây đen!”
ở chơi quá lúc phố lên đèn
hương sứ quảng trường mới chớm len
em về, đưa tới đầu dốc phố
bóng nhỏ xa dần, lẩn bóng đêm…
23