Page 323 - Con duong xuat duong cua TBT Tran Phu
P. 323

Trong suốt quá trình di chuyển, các tốp đều tuân theo cách đi
            đứng bí mật, ngồi khác toa và khác phòng, để tránh sự nghi

            ngờ của mật thám.

               Chiều 16/7/1926, nhân có tàu “Eemơrốt” nhổ neo, đoàn xuất
            dương xuống tàu đi thẳng tới Mũi Ngọc. Trưa 17/7/1926, tàu
            cập bến Mũi Ngọc. Cả đoàn cùng lên bờ, ai nấy đều ăn mặc
            chỉnh tề, người mặc Tây, người mặc ta, người đi giày vải, người
            đi giày da, mỗi người đều sách cặp hoặc vali. Các đồng chí
            đóng  vai  những  thầy  giáo  và  học  sinh  đi  du  lịch.  Đến  Mũi
            Ngọc, các đồng chí đưa giấy tờ tùy thân cho tên Cẩm Tây kiểm
            soát. Hắn hỏi đi đâu thì các đồng chí trả lời là đi du lịch. Hắn
            chỉ ghi chép qua loa và không làm khó dễ gì cả.

               Quãng đường từ Mũi Ngọc đến Móng Cái dài 15 cây số. Các

            đồng chí không đi đến Móng Cái mà chỉ đến Giếng Guốc. Con
            đường này gồ ghề, nhỏ hẹp, đoàn phải đi bộ. Hồi đó hai bên
            đường chỉ toàn là bãi cát với những bụi dứa dại, không có làng
            mạc đông đúc và cây cối mát mẻ như bây giờ. Trưa mùa hè
            trời nắng gay gắt, cát nóng hắt lên mặt, không một quán hàng
            nước, quãng đường hơn 10 cây số từ Mũi Ngọc đến Giếng Guốc
            càng thêm vất vả, mệt nhọc. Đi được chừng 5 cây số thì các
            đồng chí: Trần Phú, Phiệt và Bình bị tụt lại sau, 3 đồng chí tìm
            vào một xóm nhỏ bên đường để xin nước uống. Đồng bào Hán

            ở đây đã đem nước cháo để mời các đồng chí uống. Nhờ đó, mọi
            người trong đoàn cũng đến được Giếng Guốc (nay thuộc khu
            vực gần ngã ba Sầu) và dừng lại ở một hàng nước ven đường.

               Từ Giếng Guốc, đoàn lại tiếp tục cuộc hành trình và rẽ vào
            một con đường nhỏ về phía tay phải. Đi chừng 2 cây số thì
            đến xóm Pồ Hển (nay là khu 1 phường Hải Hòa, gần khu vực
            trụ sở Ủy ban nhân dân phường Hải Hoà). Đến đây, đồng chí
            Lê Duy Điếm quên mất đường đi ra biên giới. Anh bảo các
            đồng chí ngồi chờ để mình đi dò đường. Trong lúc mọi người
            đang ngồi chờ thì có một người Hán đi lại và hỏi “Các ông


            322
   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328