Page 324 - Con duong xuat duong cua TBT Tran Phu
P. 324
đi đâu mà lại đến đây?”. Các đồng chí trả lời: “Nhân dịp nghỉ
hè chúng tôi rủ nhau đi Móng Cái chơi”. Ngồi đợi hơn một
tiếng đồng hồ thì thấy có một người ăn mặc quần áo cựu binh
đến hỏi chuyện một cách tò mò rồi bỏ đi với một vẻ khả nghi.
Trần Phú liền hội ý với anh em để chuẩn bị kế hoạch đối phó
một khi có chuyện không may xảy đến. Mọi người đều đồng ý
không nên ngồi đợi ở chỗ này nữa, cứ chiếu theo phương Bắc
tìm đường ra biên giới, nếu bị địch đuổi theo thì phải quăng
hết cặp và vali để chạy cho dễ. Các đồng chí vừa đi khỏi xóm
Pồ Hển thì đồng chí Lê Duy Điếm cũng vừa quay trở lại và
cho biết là đã tìm thấy đường ra biên giới. Đi được một quãng
thì các đồng chí thấy một toán lính từ đằng xa chạy lại. Ngay
lập tức mọi người làm kế hoạch đã bàn, bỏ hết cặp và vali để
chạy thoát thân. Khi mọi người chạy lên đến đỉnh đồi Phổ Xíu
Lẻng (nay là đồi Trần Phú) thì nhìn thấy dòng sông biên giới
hiện lên trước mặt. Đồng chí Quảng và đồng chí Lợi là 2 người
khoẻ nhất trong đoàn được bố trí dừng lại trên bờ sông để đối
phó với bọn lính. Sáu đồng chí lội ra đến giữa sông nước sâu
lút ngang cổ thì vừa hay gặp một chiếc đò từ bờ sông bên kia
chèo sang để đón các đồng chí sang bên kia sông. Trong lúc vội
vàng chiếc đò bị lật, hai đồng chí Quảng và Lợi đã lội ra và lật
chiếc đò lên. Mọi người cùng xúm lại để tát nước, sau đó chiếc
đò đã đưa 8 đồng chí vượt qua biên giới. Sang đến bờ sông
bên kia các đồng chí quay nhìn về Tổ quốc thì thấy 2 đồng chí
Phiệt và Tùng đã bị lính bắt. Chiếc đò cứu nguy cho 8 đồng
chí hôm đó do người thanh niên tên Đỗ Đức Nghiệp 21 tuổi,
con trai của ông Cộc (Đỗ Phát Khang) chèo sang. Gia đình ông
Cộc là người Việt Nam và là cơ sở cách mạng của ta. Các đồng
chí trong đoàn xuất dương lên nhà ông Cộc ở ngay cạnh bến
đò Nà Sáo Tù trên bờ sông Bắc Luân, được ông bà Cộc và con
đón tiếp rất niềm nở.
Tại cơ quan liên lạc ở biên giới, các đồng chí Lê Quảng Đạt
tức Hoàng Cao đóng vai một sĩ quan trong quân đội chính phủ
323