Page 66 - Con duong xuat duong cua TBT Tran Phu
P. 66
Phan Trọng Bình bị tụt lại sau. Ba người tìm vào một xóm nhỏ
bên đường để xin nước uống và được đồng bào Hán ở đây đem
nước cháo cho uống. Đoàn tiếp tục cuộc hành trình và rẽ vào
con đường nhỏ, đi chừng 2 cây số thì đến xóm Pồ Hển (nay là
Khu 6, phường Hải Hòa, Móng Cái). Do quên đường ra biên
giới, nên mọi người phải ngồi chờ để Lê Duy Điếm đi dò đường.
Giữa lúc đó có một người ăn mặc quần áo cựu binh đến hỏi
chuyện một cách tò mò rồi bỏ đi một cách khả nghi, Trần Phú
liền hội ý với đoàn, chuẩn bị kế hoạch đối phó khi có chuyện
không may xảy ra. Mọi người đều đồng ý không ngồi đợi nữa,
cứ theo phương Bắc mà tìm đường ra biên giới và nếu bị địch
đuổi thì phải quẳng hết cặp, vali để chạy cho dễ. Đoàn vừa ra
khỏi xóm Pồ Hển thì Lê Duy Điếm quay trở lại và cho biết đã
tìm ra đường đi. Đi được một quãng, bất ngờ gặp một toán lính
từ đằng xa đang chạy lại. Mọi người bèn quẳng hết cặp và vali
để chạy thoát thân, qua một cánh đồng và mấy ngọn đồi, qua
đồi Phổ Xíu Lẻng (nay là đồi Trần Phú thuộc phường Hải Hòa)
thì đến bờ sông Bắc Luân, vội nhảy ào xuống nước, bơi sang
bờ bên kia là đất Trung Quốc. Đến giữa dòng sông Bắc Luân ở
bến đò Nà Sáo Tù (dưới chân đồi Trần Phú thuộc phường Hải
Hòa) gặp thuyền là cơ sở của ta (anh Đỗ Đức Nghiệp năm đó
21 thuổi, là con trai cả ông Đỗ Phát Khang, tức ông Cộc) từ
bờ Bắc sông Bắc Luân kịp ra đón. Và chiếc đò đã đưa 8 người
trong đoàn vượt qua biên giới. Sang đến bờ sông bên kia, quay
nhìn về Tổ quốc thì thấy Tôn Quang Phiệt và Hoàng Văn Tùng
đã bị lính Tây bắt. Như vậy, Trần Phú cùng cả đoàn đã vượt
qua biên giới và thoát hiểm, lúc đó vào khoảng 5 giờ chiều
ngày 17/7/1926. Đoàn đại biểu 3 người của Việt Nam Cách
mạng Đảng, chỉ có một mình Trần Phú đi thoát.
Bên bờ Bắc sông Bắc Luân, chủ nhân ngôi nhà tranh nhỏ,
nơi làm trạm liên lạc của Tổng bộ là gia đình ông Đỗ Phát
Khang (tức ông Cộc), một người Việt yêu nước, quê Móng Cái
65