Page 27 - Võ nguyên Giáp
P. 27
Nhưng phải chăng với vị
tướng già, ngày thường
góp sức nghiên cứu về tư
tưởng của người thầy xưa,
ngày giáp Tết ra thắp nén
hương tưởng nhớ thì
không chỉ bởi tình cảm
mà còn là sự kết nối, gợi
nhắc với người mình hằng
kính trọng vô cùng! Người
Việt Nam có câu: “Núi cao
còn có núi cao hơn”. Với
mối quan hệ này, xin mạn
phép sử dụng câu thành ngữ ấy, nhưng với ý nghĩa khác: núi
cao này nhờ có núi cao khác. Bác Văn là một người tài, một
học trò xuất sắc của Bác Hồ. Nếu ví Hồ Chí Minh là mặt trời
thì Võ Nguyên Giáp là cây tùng vươn cao nhất, hứng trọn lấy
những tia sáng tinh tuý để trở thành cây đại thụ kiệt xuất của
người Việt Nam và thế giới. Cây vươn cao không quên ơn
nắng, Đại tướng trở thành một tượng đài cao cả nhưng vẫn
không quên ơn và khuyến khích con cháu, dân tộc noi
gương Bác Hồ.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gắn bó với bao thăng trầm
của đất nước qua 102 mùa xuân. Ông tuy không nhận mình
là một sử gia, nhưng đã làm trọn vẹn vai trò của một sử gia:
dạy Sử, tạo nên lịch sử, soi bóng và viết nên lịch sử. Thậm chí,
có thể nói rằng ông chính là một phần của lịch sử - một cây
đại thụ mãi toả bóng cho nền lịch sử nước nhà.
25
tướng già, ngày thường
góp sức nghiên cứu về tư
tưởng của người thầy xưa,
ngày giáp Tết ra thắp nén
hương tưởng nhớ thì
không chỉ bởi tình cảm
mà còn là sự kết nối, gợi
nhắc với người mình hằng
kính trọng vô cùng! Người
Việt Nam có câu: “Núi cao
còn có núi cao hơn”. Với
mối quan hệ này, xin mạn
phép sử dụng câu thành ngữ ấy, nhưng với ý nghĩa khác: núi
cao này nhờ có núi cao khác. Bác Văn là một người tài, một
học trò xuất sắc của Bác Hồ. Nếu ví Hồ Chí Minh là mặt trời
thì Võ Nguyên Giáp là cây tùng vươn cao nhất, hứng trọn lấy
những tia sáng tinh tuý để trở thành cây đại thụ kiệt xuất của
người Việt Nam và thế giới. Cây vươn cao không quên ơn
nắng, Đại tướng trở thành một tượng đài cao cả nhưng vẫn
không quên ơn và khuyến khích con cháu, dân tộc noi
gương Bác Hồ.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gắn bó với bao thăng trầm
của đất nước qua 102 mùa xuân. Ông tuy không nhận mình
là một sử gia, nhưng đã làm trọn vẹn vai trò của một sử gia:
dạy Sử, tạo nên lịch sử, soi bóng và viết nên lịch sử. Thậm chí,
có thể nói rằng ông chính là một phần của lịch sử - một cây
đại thụ mãi toả bóng cho nền lịch sử nước nhà.
25