Page 68 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 68

Chỉ một điều ước



                             on sông Fox đã mang lại sinh khí cho vùng quê Colby Point, vì con đường và
                           C
                             dòng sông cùng chạy song song với nhau. Colby Point thực chất là tên của con
                           đường chạy giữa những ngọn đồi và thung lũng McHenry, bang Illinois. Nhà cửa
                           được xây rải rác đó đây - chủ yếu là nhà nghỉ mát và nhà dành cho người đã nghỉ

                           hưu. Ở ngay cuối con đường là ba ngôi nhà đối mặt vào nhau. Ba chị em - tất cả
  đều độc thân và đã lớn tuổi – cùng sống ở một trong ba ngôi nhà đó. Phía bên kia đường là ngôi nhà
  màu vàng của cô em họ đã góa chồng. Cạnh nhà cô này là nhà của người anh trai của họ, ông Bill,
  cùng vợ của ông là bà Cleo.


      Bà Cleo mắc bệnh đa xơ cứng, nên hai vợ chồng đã chuyển đến Colby Point để tìm kiếm một cuộc
  sống yên tĩnh, thoải mái. Ở đây, họ hầu như không cần phải luôn để mắt đến đứa cháu ngoạ i Margie
  như trướ c - mộ t điề u mà chính họ cũng không nghĩ tới khi chuyển đến vùng quê thanh bình này.
  Chẳng bao lâu sau, vùng quê một thời yên tĩnh nay đã trở nên huyên náo bởi những thanh âm của một
  đứa trẻ.


      Margie luôn háo hức mong chờ đến ngày Giáng sinh, và năm ấy cũng không phải là ngoại lệ khi
  mùa đông bắt đầu dịu dần giống như một tấm chăn ấm áp phủ xuống Colby Point. Mọi người đang xôn

  xao vì tại nhà thờ mà Margie và gia đình của cô bé thường đi lễ , giáo đoàn đang chuẩn bị cho họ chia
  sẻ những điều ước Giáng sinh với nhau. Từ khi bà Cleo không thể đi đến nhà thờ, và ông Bill thì lại
  không muốn để bà ở nhà một mình quá lâu, ông thường đưa Margie đến nhà thờ vào sáng sớm Chủ
  nhật; mấy người dì sẽ đưa cô bé về nhà.


      Sáng hôm đó, lúc ngồi trong nhà thờ, Margie đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu xem mình sẽ nói gì. Cô
  bé không lo sợ gì cả, vì cô bé biết điều ước này quan trọng như thế nào. Buổi lễ dường như cứ kéo dài
  lê thê. Cuối cùng thì vị mục sư cũng nói những lời mà Margie đã mong chờ suốt cả buổi sáng: “Đây là
  giờ phút đặc biệt trong năm khi mà mọi người ở khắp nơi trên thế giới cùng chúc cho hòa bình đến với

  những người bạn của chúng ta. Năm nay, trước mặt Thánh John, chúng tôi muốn nghe những điều ước
  cho ngày Giáng sinh của các bạn. Chúng tôi không thể đáp ứng điều ước của tất cả mọi người, nhưng
  chúng tôi sẽ cố gắng và thực hiện một vài điều. Khi tôi gọi tên của ai, vui lòng tiến lên đây và nói cho
  chúng tôi nghe điều ước trong ngày Giáng sinh của bạn.”


      Những người trong nhà thờ lần lượt chia sẻ những mơ ước lớn lao cũng như bình dị của mình.
  Margie là người cuối cùng và cũng là người bé nhất được phát biểu. Nhìn về phía giáo đoàn, cô bé
  nói một cách tự tin: “Cháu ước sao bà cháu được đến nhà thờ. Bà không đi được, nên bà và ông phải ở
  nhà. Ông bà muốn đi nhà thờ lắm. Vì vậy, đó là điều cháu ao ước. Và xin đừng nói cho ông bà cháu
  biết, vì cháu muốn đó là một điều bất ngờ”.


      Trên đường về nhà cùng các dì, Margie xin các dì khẽ giọng khi nói về điều ước của cô bé. Cô bé
  hi vọng là các dì sẽ giữ bí mật này cho mình. Đến ngày Chủ nhật tiếp theo, khi Margie chuẩn bị đi nhà

  thờ thì bà hỏi: “Sao trông cháu có vẻ bồn chồn vậy? Suốt cả buổi sáng cháu cứ đứng ngồi không yên.”

      “Cháu chỉ biết là có một điều kì diệu sẽ xảy ra vào ngày hôm nay!”
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73