Page 74 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 74

Chuyến đi đường trường đầu tiên của bà là chuyến đi băng đồng từ San Diego đến Jacksonville,
  bang Florida. Đó là một chuyến đi kéo dài năm tuần, mỗi ngày bà phải đạp xe tám mươi dặm. Các con
  của bà đều rất lo sợ, còn cô em gái thì khuyên: “Chị đừng tham gia. Nguy hiểm lắm”.


      Betty thú thật: “Chị cũng không chắc mình có thể thực hiện nổi không”.


      Nhưng không gì có thể ngăn cản Betty, và bà chẳng hề hối tiếc khi thấy mình đang ở giữa những
  ngọn thông cao vút và những cánh đồng đầy đậu lupin xanh rờn. Bà nhận xét: “Tôi chưa từng được
  thấy điều gì tương tự như vậy cả!”. Chẳng những muốn được tận hưởng những thắng cảnh của thiên
  nhiên, Betty còn muốn mở rộng những giới hạn của bản thân và khám phá nguồn sức mạnh nội tại chưa

  được biết đến. Cảm thấy phấn khởi nên bà đã thuyết phục cậu con trai 43 tuổi của mình cùng tham gia
  vào những chuyến đi ngắn hơn, chẳng hạn như chuyến đi đến Tierra Bella dài 50 dặm.


      Giờ đây, ở độ tuổi bảy mươi ba nhưng vẫn chưa phải là già, Betty đã thực hiện được tổng cộng ba
  chuyến đạp xe băng đồng, đã qua bốn mươi bảy tiểu bang, đến thăm mười ba khu công viên quốc gia.
  Bà nhẩm tính mình đã đi được hơn bảy mươi ngàn dặm trên yên xe kể từ lúc bắt đầu các chuyến phiêu
  lưu mạo hiểm tuyệt vời này.


      Betty đã làm quen với rất nhiều người bạn có chung sở thích đi xe đạp, bà cũng đã hai lần nhận
  được lời đề nghị tái hôn. Bà nói: “Tôi từ chối cả hai người vì họ không có sở thích đạp xe hay đi bộ
  như tôi”. Betty nghĩ bà thích người nào năng động một chút.


      Niềm đam mê đạp xe cùng những cuộc hành trình gian khó của bà – kể cả chuyến đi từ San
  Francisco đến Washington, D.C và từ Washington đến Maine - đã gây sự chú ý cho giới báo chí -
  những người đã viết hàng chục bài báo về bà. Bà nói: “Tôi cảm thấy mệt, nhưng lại rất phấn khởi. Tôi
  thấy khỏe khoắn hẳn lên. Vóc dáng của tôi cũng trở nên thon gọn nhất từ trước đến nay. Đó còn là

  phương thuốc trị bệnh cô đơn nữa. Tôi có rất nhiều bạn bè. Và việc đạp xe cũng không quá vất vả. Khi
  thực hiện những chuyến đi như thế thì bạn không phải đi làm, không phải đi chợ, không nấu nướng,
  không phải hội họp cũng không bận rộn việc nhà. Và tôi còn muốn hiểu thêm về lịch sử đất nước của
  mình nữa”. Rõ ràng thú đạp xe còn giúp cho Betty hiểu rõ bản thân mình hơn


      Người phụ nữ mẫu mực này – một người khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần – đã được chứng
  kiến những cảnh tượng mà có thể những người khác chưa từng được thấy trong đời. Một lần nọ, khi
  đạp xe thành một hàng dọc quanh khu Yellowstone cùng với vài người bạn khác thì một đàn trâu cũng
  tham gia xếp thành một hàng dọc theo họ băng qua sông. Tại Costa Rica, bà đã tận mắt thấy một chú

  khỉ đu từ cây này sang cây khác rồi hướng thẳng về phía mình. Rồi vào một kỳ hè nọ, bà được ngắm cả
  một đàn bướm rực rỡ bay lượn ở vùng Ozarks.


      Những trải nghiệm tuyệt diệu này là lý do khiến Betty hầu như không thể từ bỏ việc tham gia các
  chuyến đi bằng xe đạp, thậm chí ngay cả sau khi bà bị trúng đạn tại thung lũng Napa. Lúc bà đang đạp
  xe ở tốp cuối cùng thì một cậu bé đã bắn trúng vào bà bằng một cây súng hơi. Bà phải nằm viện mất
  hai đêm, nhưng các bác sĩ kết luận rằng nếu gắp viên đạn ra thì sẽ rất nguy hiểm nên họ quyết định cứ
  để nguyên ở đó.


      Chỉ hai tuần sau, người phụ nữ dũng cảm này – dù vẫn còn mang viên đạn trong người – lại lên xe
  đi tham quan vùng phía Đông Sierras. Bà đã học được cách không để cho khúc quanh nhỏ đó ngăn cản
  mình tiếp tục thám hiểm một thế giới mới vừa được khám phá. Bà giải thích: “Đạp xe quả thật rất thú
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79