Page 31 - Phụ nữ EVN HỘI NHẬP VÀ PHÁT TRIỂN
P. 31
mình vay được. Nhắc lại thời kỳ đầu sơ khai nó có nhiều cái cực kỳ khó khăn và nhiều áp lực trong trước mặt. Cái máy fax - thiết bị hỗ trợ ít ỏi với sự tận tụy, lầm lũi của nó dường như đã trở thành
việc đầu tư. Để đáp ứng được nhiều khi mình phải giật gấu vá vai, công trình này tạm chưa cần là một dấu ấn đậm nét với chị.
thì cắt sang công trình kia”.
Để có thể bước đi từng bước, tháo gỡ và giải quyết từng khó khăn, theo chị Mai, Tổng công “Làm ở Tổng công ty tôi chưa bao giờ chán, luôn tự hào ”
ty lúc ấy có một sơ đồ phát triển cụ thể và những người như chị sẽ dựa trên sơ đồ ấy để tiến hành Thoáng chút tâm tư, chị Mai chia sẻ rất thật rằng, công việc ở Ban của chị, nhiều lúc cũng bị
công việc: “… Chúng tôi phải dựa trên tổng sơ đồ phát triển điện để bố trí vốn theo từng giai đoạn, mang tiếng. Lắm lúc nghe cũng bực lắm và cảm thấy mình bị nhìn nhận không công bằng.
từng thời kỳ nhưng giữa cái đó là nhu cầu và thực tiễn của mình. Chúng tôi phải phối hợp rất chặt “… Mọi người hay nói mấy người làm cấp vốn chắc được ăn nhiều. Mọi người vẫn nói thế về
chẽ với các ban khác, dựa trên tổng sơ đồ để xem cái gì mình cần đầu tư trước, cái gì sau để vừa chúng tôi đấy” - chị Mai nhớ lại, trong giọng nói dường như vẫn còn bức xúc của ngày nào - “Nhưng
đáp ứng được nhu cầu mà không bị thâm hụt vốn”... thực sự chúng tôi có được gì đâu, vẫn hai bàn tay trắng. Nhưng người ta thì cứ nói vậy đấy”...
Mạch hồi ức như trào dâng trong chị Mai khi nhắc lại những công trình được tham gia ở Và như để kết thúc mạch chuyện buồn của ngày ấy, chị Mai quả quyết: “… Hồi đó, chúng
những năm tháng đầu tiên của Tổng công ty. Đặc biệt khi nói về đường dây 500kV Bắc - Nam, chị tôi - những con người “bộ khung” của Tổng công ty luôn làm hết sức mình và cực kỳ liêm khiết”…
Mai hết sức hào hứng, nói rằng đó là “một bài học lớn” đối với chị và những người trong ngành điện Dù biết chị không muốn chia sẻ thêm về những ký ức không mấy vui vẻ này, nhưng tôi vẫn
về công tác đầu tư, là bài học chị vẫn nhớ cho đến bây giờ: “… Bạn không biết lúc đó ở miền Nam cố hỏi thêm chị Mai về cảm xúc của chị khi bị mang tiếng như vậy. Tôi đoán - theo một lẽ suy luận
cực kỳ thiếu điện” - chị Mai nhớ lại - “Khi ấy chúng tôi ngoài đáp ứng điện về phía Nam còn đáp rất bình thường, chắc các chị phải bực mình lắm. Chị Mai cười nhẹ nhàng, thú nhận: “… Lúc đầu
ứng vấn đề chính trị nữa. Đường dây 500kV Bắc - Nam lần 1 cũng là bài học rất lớn cho Tổng công mình cảm thấy thật sự bất bình, cảm thấy người ta thiếu sự công bằng, thiếu sự soi xét với mình.
ty Điện lực Việt Nam. Nhớ lại và kể lại thì nó rích rắc lắm nhưng những câu chuyện xung quanh Trong vấn đề cấp vốn, chúng tôi luôn phải đảm bảo sự công bằng, minh bạch, không được phép
câu chuyện này là bài học rất lớn cho chúng tôi về công tác đầu tư”... có uẩn khúc. Lúc đó công trình nào cũng cần vốn đầu tư nhưng mình không thể thiên vị hay để
đơn vị nào cảm thấy mình không công bằng với họ. Vì thế, chúng tôi phải tính toán rất kỹ để cấp
Người ít - Công việc nhiều vô kể vốn đúng và hợp lý. Và khi có những ý kiến từ dưới lên, chúng tôi phải ngồi lại với nhau để xem
Tuy làm cùng Ban nhưng công việc của chị Mai và chị Phú tương đối khác biệt. Nếu ấn tượng lại. Chúng tôi phải bố trí hài hòa nhưng đảm bảo được sự công bằng trong cấp vốn với tất cả các
của chị Mai là về vốn, về đầu tư thì với chị Phú đó là những bản báo cáo. đơn vị”.
“… Tôi khác với các chị kia là làm toàn bộ các báo cáo của Công ty thời gian ấy - như báo Tuy nhiên, điều tôi không nghĩ đến là, cuối cuộc chuyện trò, chị Mai vẫn nói với tôi, khi
cáo tuần, báo cáo tháng, báo cáo năm” - chị Phú nói - “Những bản báo cáo này sẽ được trình cho nhìn lại tất cả những năm tháng đã qua - dù khó khăn, dù cực nhọc và xen lẫn cả những nỗi buồn
các lãnh đạo vào sáng thứ hai hàng tuần. Bạn có thể hình dung là một năm có 52 tuần thì chúng nhưng sau tất cả, điều còn lại cuối cùng trong chị là sự tự hào. Giống như đóa sen, sau những cơ
tôi phải ra 52 cái báo cáo. Cứ vào cuối mỗi ngày cuối tuần là tôi phải hoàn tất báo cáo và gửi cực, những tai tiếng của sự lấm lem khi vượt qua bùn đất, luôn tự hào với hương sắc thanh tao
xuống văn thư để họ gửi đi cho các đồng chí lãnh đạo ở các Ban để giao ban vào thứ hai hàng tận hiến cho đời.
tuần sau đó”.
Chị Phú nhớ lại thời gian ấy, vào những năm 90, công nghệ và internet chưa phát triển như “… Bây giờ nhìn lại chúng tôi cảm thấy rất tự hào khi ngành điện đã đi đúng sơ đồ phát
bây giờ. Công việc của chị và mọi người trong Ban Kế hoạch, vì thế, vất vả hơn rất nhiều: “… Bạn triển” - chị Mai nói - “Tôi tự hào về ngành điện khi phát triển được rất tốt như ngày hôm nay và
không biết đâu, lúc Tổng công ty mới thành lập thì trình độ máy tính còn non kém lắm. Lúc đó các mình rất hãnh diện khi ngành đã không còn để cho người dân trong tình trạng thiếu điện như
máy tính còn chưa được nối mạng nên các đồng chí lãnh đạo các ban rất cần cái báo cáo đó. Vì trước. Bây giờ tôi cảm thấy ngành điện rất vững vàng và ngành điện đã giúp rất nhiều vào sự phát
PHỤ NỮ EVN - HỘI NHẬP VÀ PHÁT TRIỂN
là giai đoạn khởi đầu của Tổng công ty, nên người lúc đó rất ít mà việc thì quá nhiều, cái gì cũng triển kinh tế của đất nước”.
cần phải xây dựng”… “Chúng tôi thấy tự hào lắm” - chị Mai nhấn mạnh lại một lần nữa với một sự xúc động thật
Theo chị Phú, Ban của chị lúc đầu chỉ có 5 người - một con số rất hữu hạn, trong khi việc thì sự trong giọng nói, trong ánh mắt - “… Nhưng tôi nghĩ, chúng tôi có được ngày nay là nhờ sự phối
“nhiều vô kể”. Chỉ có chị Phú và chị Mai là nữ. Hai chị thay nhau làm báo cáo. hợp nhịp nhàng giữa những con người làm việc cho Tổng công ty, là sự gắn bó giữa mọi người với
“Tôi nhớ để viết các bản báo cáo ấy và để các cơ sở ở dưới chuyển đúng thông tin, tư liệu nhau. Không có sự phối hợp và chân tình với nhau thì không thể hoàn thành được. Thành công
về, chúng tôi phải làm cái quy trình viết báo cáo để gửi cho các đơn vị. Trong bản quy trình đó là của công việc chính là ở sự phối hợp ấy…”.
những thông tin cơ bản để mọi người làm theo, rồi từ những thông tin cơ bản ấy sẽ được người ta Còn chị Phú thì nói với tôi: “Khi tôi về Tổng công ty, lương của tôi so với khi ở Bộ chỉ nhích PHỤ NỮ EVN - HỘI NHẬP VÀ PHÁT TRIỂN
fax về cho chúng tôi” - Chị Phú hồi tưởng - “… Cái máy fax ở chỗ chúng tôi thời gian ấy cuối tuần hơn một tí thôi nhưng thời gian đổ vào công việc thì nhiều vô kể. Chúng tôi đi làm từ 7 giờ sáng, có
nó chạy hết công suất từ sáng đến tối đấy. Và từ những số liệu mọi người fax về, tôi tổng hợp lại khi 9 giờ tối mới về, cứ mải miết với công việc thôi. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy chán cả. Thật sự,
tất cả cho vào bản báo cáo họp đầu tuần. Những bản báo cáo ấy không chỉ gửi cho lãnh đạo các toàn bộ thời gian ấy, chúng tôi chẳng bao giờ thấy chán, chỉ thấy hăng say, vẫn nhiệt tình, vẫn
ban đâu mà chúng tôi cũng phải gửi báo cáo ấy cho Bộ Năng lượng, gửi cho Văn phòng Chính phủ. vui. Mà bạn không biết chứ những ngày đầu về chúng tôi, còn chưa có trụ sở chính, cơ ngơi khi
Vì đây là một tổng công ty mới thí điểm, cho nên được theo dõi rất chặt chẽ”… ấy chưa đồ sộ như bây giờ. Chúng tôi phải ngồi nhờ chỗ này chỗ kia nhưng các chị em cực kỳ gắn
Cứ thế, chị Phú vừa cười nói vui vẻ vừa kể hết sức sinh động như mọi việc vẫn đang diễn ra kết, giúp đỡ nhau vô cùng và tôi nghĩ đấy chính là sức mạnh của chúng tôi hồi ấy”…
30 31