Page 178 - Người bình thường tử tế
P. 178
dựng quá tạm bợ. Chị Thu đến rồi truyền đi thông
điệp chung tay vì đồng nghiệp. “Giờ thì ổn rồi” -
anh Lưỡng nói. Anh muốn cảm ơn chị Thu, người
làm cầu nối cho ước mơ gần như cả cuộc đời anh.
Nếu không có chị Thu và anh em đồng nghiệp, chắc
ước mơ này của anh thật khó thực hiện. Niềm vui
bừng sáng trên gương mặt của anh khi chia sẻ rằng
cuối cùng anh đã có được căn nhà ấm áp cho tuổi
xế chiều.
Học cách yêu thương từ những điều nhỏ bé
Hai mươi bốn năm, chị Thu chưa từng nghĩ đến một
nơi nào khác ngoài C.P. Việt Nam bởi với chị, nơi
đây giống như ngôi nhà thứ hai, ấm áp và yêu
thương. Nơi đây chị không chỉ được học hỏi trong
công việc, mà lòng trắc ẩn trong chị được nuôi
dưỡng từng ngày. Chị nhớ khi mới làm ở kho, cứ
chiều chiều chị lại nhận được “mệnh lệnh” cực kỳ
dễ thương từ sếp. “Mua cái gì cho công nhân ăn đi
bà chủ”. “Coi đặt cơm cho công nhân ăn đi bà chủ”.
“Coi bữa nay có trễ không mua bánh bao, bánh mì
cho công nhân ăn đi em”... Đó là những buổi xế
chiều khi những chiếc xe chở hàng còn xếp đều tăm
tắp trước kho. Anh, người sếp thân quý của chị lại
thủng thẳng gởi lời nhắn gửi cực kỳ đáng yêu như
thế. Mà chuyện ấy, nào đâu phải trách nhiệm của
chị hay công ty. Họ là những công nhân bốc vác
- 178 -