Page 264 - Người bình thường tử tế
P. 264

Cái câu tình làng nghĩa xóm của Chamnan làm tôi

               lâng lâng xúc động. Tôi tin rằng, có một tình yêu


               thiết và chân thành nhất dành cho đất Việt, đang


               Khi  đã  đi  làm  những  công  tác  thiện  nguyện,  thì

               chẳng màng vị trí của mình là ai, Chamnan trèo đèo

               lội suối, khiêng những thùng hàng như mọi người.


               Khi trao từng gói quà, bọc thuốc cho người nghèo,

               nhận từ họ lời cám ơn, Chamnan vẫn cúi đầu cảm

               kích họ. Vì sao ư? Chamnan nói:


               “Chamnan luôn khắc ghi trong lòng, đất nước này,


               những con người này, luôn là gia đình của mình,

               luôn là những người anh em tốt, đã đi cùng mình

               qua  bao  gian  khó.  Vậy  nên,  mình  chưa  giúp  gì


               nhiều đâu, chỉ là một sự trả ơn ít ỏi mà thôi.”


               Lan tỏa điều tử tế bình dị ấy mỗi ngày, Chamnan

               kể vui, hàng xóm của anh giờ có chuyện gì khó

               khăn để tìm đến nhà anh gõ cửa. Hễ ai gõ cửa thì


               Chamnan đều mở, ai cần anh cũng giúp, ai xin anh

               cũng cho, không so đo thiệt hơn, cũng không kể

               công để cầu danh tiếng. Anh cứ nhẹ nhàng, bình

               lặng mà đi khắp ngõ xóm cùng làng với tình thương


               dịu dàng như vậy. Mỗi bận Tết nhất, anh chia sẻ

               những phần quà là thực phẩm thiết yếu cho bà con

               lối xóm cũng có một cái Tết ấm cúng.


               Anh nhắc chuyện đó mà lòng vui phơi phới. Điều


               anh sợ nhất, chính là bà con hàng xóm không gõ




                                                                                                        - 264 -
   259   260   261   262   263   264   265   266