Page 84 - Người bình thường tử tế
P. 84
Một ngày bình thường như bao ngày khác sau
khi nộp đơn xin việc, Thành nhận được điện thoại
từ các anh chị C.P. Việt Nam, hỏi em có muốn về
công ty làm không. Thành vừa mừng vừa lo, rối rít
cả ngày. Ba mẹ em thoạt đầu không ủng hộ. Một
phần, ông bà muốn đứa con trai ông bà dồn tâm sức
cho ăn học trở thành bác sĩ, có tương lai ổn định.
Một phần, nghĩ đến cảnh con phải đi xa, chưa biết
công việc thế nào thì không thôi lo lắng. Thành
đương nhiên phân vân, bởi trong thâm tâm, cậu vẫn
nuôi hy vọng được mặc áo blouse trắng một ngày
nào đó.
Đêm nằm trong ngôi nhà xiêu vẹo, trống huơ
trống hoác, sau nhiều ngày trằn trọc, Thành quyết
định: Đi! Thành nói, đó có lẽ là quyết định đúng
đắn nhất với cậu cho đến thời điểm này. C.P. Việt
Nam giờ đây không chỉ là một chỗ làm, mà còn là
gia đình Thành hết mực yêu thương, quý mến, dù
đôi lúc, cậu vẫn còn sự rụt rè. Thành nói, nghe
thương vô cùng: “Hồi mới vào công ty, nhà em
nghèo quá, đến trang phục cũng tuềnh toàng. Em
biết, người ta tuy không nói nhưng ánh mắt họ
chằm chằm nhìn mình khiến mình tủi thân lắm!
Bây giờ thì em quen rồi. vì em biết, đó chỉ là thiểu
số. Vẫn còn rất nhiều anh chị thương em, lo lắng
- 84 -