Page 89 - Người bình thường tử tế
P. 89
đều chỉ là phù du. Chỉ có niềm vui và tình người ở
lại” - anh Tuấn tâm đắc.
Cuộc đời của người đàn ông này, với nhiều bôn ba
thăng trầm từ thuở thiếu thời, để đến ngày hôm nay,
nụ cười luôn hiện hữu nơi vành môi. Là anh chọn
nụ cười để thêm tin yêu vào cuộc sống, để quên đi
xưa xa buồn tủi mà mình đã trải qua.
Bố mất khi anh vừa lên hai, mẹ anh sớm hôm vật
lộn với nghề khai thác vật liệu xây dựng, gánh gồng
nuôi hai con ăn học. Làm công việc đòi hỏi sức lực
đàn ông, mẹ anh đau ốm liên miên nên trong lòng
luôn canh cánh, nếu bà chết đi hai con sẽ thế nào?
Lo sợ chất chồng theo ngày tháng, khiến bà ngày
một gầy mòn.
Thế nhưng, thằng nhỏ vô tư là anh làm sao hiểu
được điều đó. Tuổi nhỏ ham chơi, lười việc nhà.
Mỗi lần anh chạy theo trái bóng cùng các bạn thì
vui đến quên trời đất, áo quần bê bết bùn đất mới
nhớ đến lợn gà bị bỏ đói kêu ầm ĩ ở nhà. Rất nhiều
lần, mẹ anh phiền lòng, thắp nhang kể lể với hương
linh bố anh như một cách giải tỏa nhọc nhằn, “ông
ơi, ông về mà xem bọn nó hư! Chắc tôi đi theo ông
quá!”. Giọt nước mắt tủi thân của người mẹ lẻ bóng
ám ảnh tuổi thơ con. Mẹ vẫn thường nói xa xôi:
“Nếu lỡ mẹ mất, hai chị em phải biết tự lập đấy”,
- 89 -