Page 114 - Tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du - Download.vn
P. 114

Giác Duyên thực ý lo lường,



                                        Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau.


                                             Nghĩ rằng khôn nỗi giấu mầu,



                                      2070. Sự mình nàng mới gót đầu bày ngay:


                                               Bây giờ sự đã dường này,



                                          Phận hèn dù rủi, dù may, tại người.


                                             Giác Duyên nghe nói rụng rời,



                                       Nửa thương, nửa sợ, bồi hồi chẳng xong.



                                            2075. Rỉ tai nàng mới giãi lòng:


                                            Ở đây cửa Phật là không hẹp gì;



                                               E chăng những sự bất kỳ,


                                         Để nàng cho đến thế thì cũng thương!



                                             Lánh xa, trước liệu tìm đường,


                                    2080. Ngồi chờ nước đến, nên đường còn quê!



                                                Có nhà họ Bạc bên kia,


                                          Am mây quen lối đi về dầu hương.



                                            Nhắn sang, dặn hết mọi đường,


                                          Dọn nhà hãy tạm cho nàng trú chân.

                                        2085. Những mừng được chốn an thân,



                                           Vội vàng nào kịp tính gần tính xa.
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119