Page 116 - Tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du - Download.vn
P. 116

Thực thà có một, đơn sai chẳng hề.



                                             Thế nào nàng cũng phải nghe,


                                          Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai.



                                                  Bấy giờ ai lại biết ai,


                                     2110. Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.



                                            Nàng dù quyết chẳng thuận tình,


                                          Trái lời nẻo trước lụy mình đến sau.



                                              Nàng càng mặt ủ mày chau,



                                         Càng nghe mụ nói, càng đau như dần.


                                          2115. Nghĩ mình túng đất, sẩy chân,



                                          Thế cùng nàng mới xa gần thở than:


                                               Thiếp như con én lạc đàn,



                                           Phải cung rày đã sợ làn cây cong!


                                             Cùng đường dù tính chữ tòng,



                                     2120. Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao?


                                              Nữa khi muôn một thế nào,



                                        Bán hùm, buôn sói, chắc vào lưng đâu?


                                                 Dù ai lòng có sở cầu,



                                         Tâm mình xin quyết với nhau một lời.
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121