Page 126 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 126
Thấy câu ngắn gọn:”…Nếu lúc đó có ai hỏi tôi điều gì làm cho người ta sợ nhất thì chắc
chắn tôi sẽ trả lời đó là sự cô đơn”. (trang 145). Chính câu nầy làm cho ý nghĩ trong đầu
tôi luôn luôn nặng trĩu.
Đó là hai chữ CÔ ĐƠN và CÔ ĐỘC mặc dầu tôi thường nghĩ là tôi cô độc chứ không cô
đơn trong cái nghĩa tiếng Anh mà tôi hiểu như
sau: cô độc – solitary, và cô đơn – lonely. Không
biết có đúng tâm trạng của tôi không? Nhiều khi
có những ý tưởng lạ xuất hiện bất chợt trong
đầu tôi như sáng nay đây. Không phải vì ảnh
hưởng của những dòng chữ trong cuốn sách, mà
ngay từ giây phút nầy, tôi thấy không gian trong
tôi muốn nổ tung lên. Nổ tung không vì sự gò
bó trong điều kiện sống hiện tại, mà vì có một cái gì chất chứa trong đầu không thể diễn
tả được. Nó quay quắt! Nó vô hình kết tụ lại thành một quả cầu với nhiều tinh thể chiếu
sáng long lánh như những mãnh vụng nhỏ của hàng ngàn viện hột soàn li ti…
Mở nhạc classic nhè nhẹ…long tôi dịu lại đôi chút. Xếp tập sách lại. Nhắm nghiềm mắt.
Lắng nghe tiếc chim kêu qua bài nhạc không lời…
Hôm nay là ngày Hoa Kỳ thả hai trái bom xuống Hiroshima (6/8) và Nagasaki (9/8) năm
1945 ở Nhựt Bổn. Phải chăng muốn kết thúc cuộc chiến thế giới thì phải dùng biện pháp
mạnh cho dù cho có phi nhân hay không?
Còn cuộc chiến nội tâm với những uẩn ức trong đời sống, trong ước mơ, trong giấc mộng
mang lại một sự an lành cho Bà Con bên nhà, thì tôi phải làm gì đây???
…Và tình cờ trở về trang sách 140, thấy tác giả nhận định:”…những kẻ hung ác, tham
lam, tàn nhẫn đều là những kẻ vốn dĩ bị thiếu tình thương”. Có thể đúng vì có khi tôi có
ý nghĩ mong đập Tam Hiệp vỡ ra để quét sạch Trung Cộng và từ đó Cộng sản Bắc Việt
đi đoong luôn để mang lại bình an cho dân tôi. Ý nghĩ hung ác, tàn nhẫn đó có phải vì
thiếu tình thương hay vì …quá yêu thương mà trở nên vị kỷ?
Tiếng nhạc vẫn văng vẳng…lòng tôi dịu lại.
Nhắm mắt định tâm.
126