Page 137 - Tuyen Tap Tho Chinh Nguyen-Bo Vo
P. 137

Bơ Vơ



               THOÁNG TƠ VƯƠNG



               Duyên Duyên đã bảo thôi không có nơ.
               Nên tình đành nhắm mắt làm ngơ
               Đời trăn trở bé còn ngây dại

               Dòng thời gian sao vẫn d?i khờ..
               Khi bé lớn tôi là lính chiến
               Cao Nguyên gío hú núi âm u
               Đôi khi về bé ôm gọi chú
               Mưa nắng Sài Gòn thoát mộng du
               Bé biết yêu tôi không trở lại

               Chuông thánh đường Bùi Phát reo vang
               Ngày phép về pháo vang trong ngõ
               Mắt nhìn nhau đã lỡ đ ò ngang.
               Bốn chục năm tôi vừa gặp
               lại Bé bây giờ tóc đã phai sương
               Tóc tôi trắng bạc phơ lấm bụi
               Nhìn nhau cười thoáng chút tơ vương.













                                        128
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142