Page 170 - Noi Dau Dai
P. 170

Nỗi Đau Dài


              ĐỜI VÕ VÀNG

                     Tết đến rồi ta ôm nhau gọi mẹ
                     Đời ly hương oan nghiệt  lắm đau thương
                     Nước mắt nhỏ quê người lòng trống vắng

                     Kiếp bèo trôi tầm gởi đã vô thường...!

                     Sao anh đứng nhìn tôi buồn không nói ?
                     Sao em cười để lệ mặn đầu môi ?
                     Đã nâng ly sao lời thơ vội tắt..!
                     Mắt liếc ngang mày nhướng phía kia đồi...


                     À ra thế phiến buồn đang dâng tới
                     Những năm dài quằn quại xé tim đau
                     Như nhát chém muôn đời đang xả xuống
                     Đời ngựa hoang thân chịu vết thù sâu

                     Tôi cúi mặt không lời nào để khóc

                     Cắn chặt môi máu ứa tự bao giờ
                     Nhớ mãi thôi bạn bè thân tan vỡ
                     Giữa chiến hào xuân tới chết ngu ngơ

                     Đời phi xứ tôi, anh vương cùng cảnh
                     Chén rượu suông uống cạn đón xuân về

                     Xuân xứ người, xuần sầu, xuân tủi phận
                     Đời võ vàng... Đời chua xót tỉnh mê...!

                     San Jose Jan. 19, 2005


                                            169
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175