Page 202 - Noi Dau Dai
P. 202
Nỗi Đau Dài
Đêm 30 Nhâm Thân
MƯA BUỒN
Trời chợt khóc mưa phủ buồn thành phố,
Tiếng tình sầu rên rỉ nhỏ ngoài hiên,
Em luôn mãi đứng chờ trong song cửa,
Đợi anh về, người lính trẻ chinh yên.
Từ ngày đó anh không về thành phố,
Mưa SàiGòn cũng buồn như đêm nay,
Em theo cha giã từ nơi kỷ niệm,
Anh xa rồi hồn ngây ngất đắng cay!
San Jose mưa sầu nơi xứ lạ,
Xót xa lòng đêm vẫn gọi tên anh,
Bao nhiêu năm…! Ôm ân tình xa cách,
Anh đâu rồi môi em lạnh thâu canh.
Em sợ hãi nghe tin từng người bạn,
Họ nói rằng anh đã chết đầu non,
Có kẻ nói anh ngã trong lao ngục
Nợ nước đã đền, quên nghĩa sắt son.
Mưa vẫn rơi hay lệ nhớ tủi rơi ?
Hắt hiu đêm vắng thói nghĩa tình đời!
Đôi phút se lòng em buồn chợt khóc,
Uất nghẹn trong hồn, cay đắng không vơi.
Nơi xa lạ, hoa đã tàn… mưa lạnh…
Chẳng còn chi ngoài yêu dấu mong manh
Níu cô đơn bên mẹ buồn khổ hạnh,
Lạc xứ người em thân gái độc hành
201