Page 176 - Đôi Mắt Biển
P. 176

Đôi Mắt Biển




                     Lâu rồi anh chẳng làm thơ.
                     Vì anh chỉ muốn môi chờ tình em.
                     Nhớ nhau nhắc mãi nên thèm.
                     Thoáng hương mùi tóc nỗi quên chẳng ngờ.
                     Muội mê nên chẳng làm thơ.
                     Đời anh như cánh hoa quỳnh.
                     Nở ra vài khắc chung tình rồi tan.

                     Giữa trăng khuya bóng sương tàn.
                     Hôn ai thấp thoáng nương ngàn gío bay.
                     Tình ơi một thoáng men cay.?
                     Em đâu rồi chờ em chẳng thấy.
                     Tưởng ở bên anh, sao lại quá xa.
                     Đêm thức trắng đợi em về âu yếm.
                     Chờ trăng lên, trăng lẩn tàn qua.

                     Thời gian chẳng hẹn với ai đâu
                     Tóc xuân bạc trắng vơi mái đầu
                     Vòng tay không chật mong quấn quýt
                     Anh sẽ âm thầm nhớ tiếc nhau
                     Đời anh vẵn mãi là mùa đông
                     Lạnh buốt không gian tím cả lòng
                     Trắng xóa mênh mông khung trời mộng
                     Úa cả chiều rơi ánh mắt trong
                     Em ơi sao đã muộn màng
                     Xa quá nửa đời mộng ước thôi
                     Ước hẹn mãi luôn là hẹn ước
                     Nhìn bóng đêm đen em xa xôi
                     Anh vừa gởi em nhạc phổ thơ




                                            175
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181