Page 132 - Me Toi
P. 132

-  Nói thật, mỗi lần bay là tao thấy lạnh cẳng quá đi…!
               -  Mày gốc nhẩy dù mà lạnh cẳng à…! Tôi nói.
               Quang nâng ly bia nốc cạn và sau khi đặt ly xuống bàn, Quanh nhìn tôi :
               -  Tao đâu có tự nguyện vào nhẩy dù..! Tao mê Không Quân vì thích bay bổng và đã
                   là sinh viên sĩ quan Không Quân hẳn hòi, nhưng khi qua Mỹ học được một năm, tự
                   nhiên họ gọi mấy thằng trình diện rồi đưa lên máy bay chở thẳng về Việt Nam rồi
                   đẩy sang dù, tao đâu biết mẹ gì, nhưng dù cũng vui lắm đó mày, tụi tao thương
                   nhau như anh em…!
               -  Sao mày trở lại Không Quân được cũng hay…!
               -  Thì cũng tại sau mậu thân 1968. Không quân cần pilot trực thăng, trong khi tao đã
                   được huấn luyện bay bổng, một lá đơn tao thảy qua là họ nhận ngay chẳng           con ông
                   cháu cha gì đâu!

               Đạm, người thiếu úy bạn Quang xen vào.
               -  Nhưng bay riết rồi thấy như bay vào tử địa, phòng
                    không của cộng sản ngày một tối tân, chiếc chinook kềng càng nặng nề khó tránh,
                   trong khi trận chiến Việt Nam đa số sẩy ra trên những vùng đồi núi, rừng gìa, ở trên
                   nhìn không thấy tụi chúng nên rất khó tránh. Lạnh cẳng lắm đó anh Chinh…! Hồi
                   này đổ quân là bị tụi nó pháo như mưa. Z-A7 rất nhạy, thoát được lần này không
                   biết có thể thoát được lần sau hay không, trong khi Mỹ viện trợ cho mình những
                    thứ phế thải của họ…!

               Tôi nhìn Quang rồi quay qua Đạm an ủi.
               -  Thôi kệ cho số mạng đi, mình thân phận nhược tiểu mà! Sống chết có số. Đời tụi
                   mình là một canh bạc thắu cáy. Ðược ăn cả ngã về không, miễn là nhất tâm với tổ
                   quốc. Anh cứ tưởng ở trong Đài này yên thân chắc! Tụi tôi cũng bị pháo hoài! Mẹ
                   kiếp năm 1968 Mậu Thân tụi nó pháo như mưa bấc!

               Quang nhìn tôi vẻ chán nản, hắn nói sau khi thở dài.
               -  Nếu như canh bạc thua mà về không thì quá tốt! Mang xác thui về thì có! Số cái con
                   mẹ gì mày…! Chả lẽ cả một chiếc tàu mười mấy hai chục người lính đều có số chết
                   cùng giờ, cùng khắc hay sao mày…?

               Tôi im lặng hiểu được ý bạn tôi nói. Tôi nhìn nó xót xa khẽ hỏi.
               -  Mày mấy đứa con rồi Quang?
               -  Đang có thai.
               -  Hai bác khoẻ không? Chị Dung ra sao?
               - Ông bà vẫn bình thường. Chị Dung có chồng hai con… Cũng lính chiến như tao và
                   mày!

               Đạm nốc một hơi bia, nhìn tôi nói trong hơi thở dài.
               -  Thời buổi này có ai thoát khỏi đời lính đâu…! Cả nhà tôi anh em đều là lính cả! Chết
                   một thằng ngoài Quảng Trị rồi!
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137